Tiêu Thành Huyên căn bản không biết trong khẩu cung kia viết những gì, nhưng hiển nhiên, hắn đã bị lôi vào rồi!
Hắn gắng kìm nén nỗi hoảng loạn trong lòng, dập đầu biện bạch:
“Phụ hoàng! Nhi thần thật sự bị oan uổng! Nhi thần cùng Hoắc tướng quân vốn không thù không oán, sao có thể ra tay ác độc như vậy!?”
Sau thoáng kinh hãi, quần thần đều đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vậy!
Tiêu Thành Huyên và Hoắc Du Thành tuy chẳng phải thân cận, nhưng cũng tuyệt chẳng thể gọi là kẻ thù.
Hắn cần gì phải hao tổn tâm cơ, lấy mạng Hoắc Du Thành? Huống chi khi ấy vụ án này còn do chính hắn giám sát, nếu quả thật hắn động tay động chân trong đó, chẳng phải vừa tra là rõ ràng sao?
protected text
Mộ Dung Dương liền bước ra:
“Bệ hạ bớt giận. Quyển tông này chẳng qua là lời một phía của Từ Kiệt, chẳng thể hoàn toàn tin cậy, bên trong chưa chắc không có ẩn tình!”
Lời ấy cũng chẳng phải không có lý.
Từ Kiệt vốn chắc chắn phải chết, vào giờ phút này lại đột nhiên khai ra những bí mật kinh thiên động địa, ai biết thật hay giả?
Vu oan hãm hại, nơi quan trường vốn chẳng hiếm chiêu ấy…
“Ý của Mộ Dung đại nhân, là vi thần thẩm vấn sai sót, đem thứ giả trá đến lừa gạt thánh thượng sao?”
Từ Phượng Trì bỗng cất lời, câu chữ sắc bén, đối mặt với vị Đô chỉ huy sứ chính nhị phẩm kia, lại không hề có chút kiêng dè.
Mộ Dung Dương lập tức nhíu mày:
“Bản quan chưa từng nói vậy!”
“Nhưng lời ngài vừa nói, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824518/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.