Như Quý phi khẽ dùng khăn chấm khóe môi.
“Thành Huyên đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng để bản cung phải bận lòng, sao dạo gần đây cứ liên tiếp vướng phải rắc rối.”
Không biết vì sao, bà ta luôn cảm thấy một năm nay, Tiêu Thành Huyên hết lần này đến lần khác chẳng được thuận lợi.
Chỉ tính gần đây thôi, hắn đã nhiều phen chọc giận thánh thượng —— mà trước kia tuyệt đối chưa từng có.
Hôm nay nếu không nhờ phụ thân bà còn đang trấn giữ ở triều đường, e rằng Thành Huyên lại thêm chuyện.
protected text
“Nhị hoàng huynh văn võ song toàn, phụ hoàng xưa nay coi trọng, bởi vậy mới đòi hỏi nghiêm khắc hơn. Mẫu phi chớ lo, nhị hoàng huynh tự biết chừng mực.”
Câu này đúng ý Như Quý phi, nàng chau mày một lát rồi thở dài, thần sắc dịu hơn đôi phần.
“Nếu chỉ có chuyện ấy thì thôi, khổ nỗi vừa rồi Liệt Vương gặp thích khách nơi trường săn, tâm trạng thánh thượng làm sao tốt nổi? Liên lụy đến Thành Huyên, ngày tháng cũng chẳng dễ dàng.”
Tiêu Lam Hi cụp mắt, giấu đi tia sáng nơi đáy mắt.
Nàng dĩ nhiên hiểu, Liệt Vương bị ám sát, phụ hoàng nghi ngờ đầu tiên chính là nhị ca nàng.
Trong bối cảnh này, vụ án Hoắc Du Thành lại bị khơi ra, mà người phụ trách năm ấy chẳng phải Tiêu Thành Huyên thì còn ai? Dừng chốc lát, nàng ngẩng đầu:
“Huynh đệ tình thâm, tam hoàng huynh gặp nạn, nhị hoàng huynh ắt lo lắng khôn nguôi. Chỉ tiếc lúc ấy huynh ấy lại lâm bệnh, chẳng thể ra sức. Chỉ mong sớm tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824508/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.