Hắn trầm mặc thật lâu, mới lẩm bẩm:
“May mà Tiểu Ngũ không theo vào rừng.”
Nếu con bé có mặt tại hiện trường, e rằng lại chạy đi lượm—à không, “tìm chứng cứ” mất rồi.
Diệp Sơ Đường gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
“Cái tật ấy của nó đúng là nên sửa, cứ nghĩ đến chuyện nhặt ngân phiếu của người khác thì đâu có ổn. Con người vẫn phải dựa vào chính mình mới phải.”
Dạo gần đây nàng đã bắt đầu đưa vài sổ sách cửa hiệu cho Tiểu Ngũ xem thử, quả nhiên con bé tìm ra được mấy chỗ sai.
Chỉ cần chờ thêm ít năm, khi Tiểu Ngũ lớn thêm chút nữa, thì đống sổ sách rườm rà này đều có thể giao cho nó quán xuyến rồi.
Nghĩ đến đó, tâm tình Diệp Sơ Đường thoáng dễ chịu hơn.
Chợt nhớ ra điều gì, nàng hỏi:
“Đúng rồi, vụ án của Diệp Thi Huyền đã kết chưa?”
Diệp Cảnh Ngôn nghiêm giọng đáp:
“Nếu ta nhớ không nhầm, thì ngày kia sẽ tuyên án.”
Diệp Sơ Đường khẽ gật đầu, rồi ngẩng nhìn vầng trăng treo cao.
“Không biết Nhị thúc nếu hay tin, sẽ có tâm trạng thế nào.”
…
Tin tức Từ Kiệt trong đêm gấp gáp hồi kinh nhanh chóng lan truyền.
Sáng sớm hôm sau, trên triều đình, bá quan văn võ đều dồn ánh mắt tò mò về phía thân ảnh đang quỳ dưới điện.
Do nạn dịch nơi Tùy Nam nghiêm trọng, lại thêm kho lương bị cháy, khiến dân tị nạn thương vong càng nhiều, Từ Kiệt liền tự xin nhận tội.
“Thần giám sát bất lực, gây nên đại họa, khẩn cầu bệ hạ giáng tội!”
Trên long ỷ, sắc mặt Mục Vũ đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824497/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.