Còn chưa đợi Diệp Sơ Đường mở miệng, một giọng nói lạnh nhạt đã vang lên:
“Loại độc này là do đám thích khách kia dùng, có lẽ trong tay bọn chúng cũng có giải dược.”
Mục Vũ đế khựng lại, lập tức phản ứng:
“Thích khách vẫn còn sống?”
Thẩm Diên Xuyên gật đầu, rồi xoay người, khẽ vẫy tay.
Mấy thị vệ liền áp giải vài bóng đen bước ra. Đến lúc này mọi người mới phát hiện, sau lưng bọn họ còn lôi theo mấy kẻ mặc hắc y, bị trói chặt như đòn bánh.
Chỉ là vừa rồi tầm mắt bị che khuất nên không nhận ra.
Tên đi đầu nhắm nghiền mắt, giả chết giả sống. Bên cạnh, thị vệ hầm hừ một tiếng, giơ chân đá mạnh:
“Còn dám giả vờ ngủ!”
Một cước kia vừa vặn trúng ngay vết thương, khiến toàn thân hắn co giật dữ dội, cuối cùng trong đau đớn cực hạn mới từ từ mở mắt.
Thị vệ lại tiến thêm bước, thô bạo xé khăn che mặt xuống.
Con ngươi Mục Vũ đế thoáng co lại, trưởng công chúa thần sắc cũng nghiêm trọng.
“Đây là… người Nam Hồ!?”
Từng trải qua sa trường, ánh mắt ấy há có thể sai.
Lời vừa thốt, cả trường đều chấn động.
“Nam Hồ? Bọn chúng đâu ra can đảm, dám xông vào hoàng gia điền săn hành thích!?”
“Quá ngông cuồng rồi!”
“Không, điều đáng sợ hơn là —— điền săn canh gác nghiêm mật, vậy mà những người này vẫn trà trộn được vào… thật khiến người ta rùng mình!”
Sắc mặt Mục Vũ đế âm trầm như nước.
“Lấy giải dược từ hắn!”
Thị vệ lập tức quát lệnh, túm cổ tên kia, nghiến giọng quát:
“Dám mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824493/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.