Sắc mặt Diệp Cảnh Ngôn khẽ biến:
“Chuyện gì xảy ra?”
Vị đồng môn kia hít sâu một hơi, rồi mới tiếp lời:
“Ở hẻm Bách Tỉnh! Diệp Thi Huyền chặn A tỷ huynh lại giữa phố, nói… nói…”
Hắn thoạt như chẳng biết mở miệng thế nào, vẻ mặt hết sức khó xử.
protected text
“Ôi chao! Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi mau nói rõ đi! Nàng ta rốt cuộc đã làm cái gì?”
Nhớ lại trước kia, Diệp Thi Huyền từng có hành động tương tự, tám phần là lại cố ý tới gây sự với Diệp Sơ Đường? Đồng môn ấy nghiến răng một cái:
“Nàng ta nói, chính Diệp Sơ Đường hại chết mẫu thân nàng ta!”
Mí mắt Diệp Cảnh Ngôn giật mạnh.
Kiều Tử Mặc kinh hãi, suýt tưởng mình nghe nhầm:
“Cái gì? Mẫu thân nàng— không phải, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Cảnh Ngôn đã lập tức ý thức được điều gì:
“Cao thị chết rồi?”
“Đúng, đúng vậy! Ta cũng vừa nghe người khác truyền lại, hình như đêm qua bà ấy treo cổ tự vẫn!” Người kia vội vàng lau mồ hôi trán.
Bình thường hắn vốn rất kính trọng học vấn của Diệp Cảnh Ngôn, từng nhiều lần riêng xin chỉ dạy, lần nào Diệp Cảnh Ngôn cũng kiên nhẫn giải thích, khiến hắn cảm kích vô cùng.
Bởi vậy, vừa nghe tin dữ này, hắn lập tức quay lại báo cho hai huynh đệ nhà họ Diệp.
Chung quy đều là thiếu niên đọc sách, xưa nay đâu từng chen vào loại chuyện rắc rối như thế, nên lúc này cũng không tránh khỏi bối rối.
“Diệp Thi Huyền nói trước khi chết Cao thị có để lại huyết thư, tố cáo rằng vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824443/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.