Trưởng công chúa khẽ thở dài:
“Những năm qua ông ta sống chẳng dễ dàng gì, nay hiếm hoi mới gặp được một đứa nhỏ hợp ý.”
Với Phùng Chương, với Diệp Vân Phong, đây vốn là chuyện tốt.
Nhưng Diệp Sơ Đường lại chẳng mấy bận lòng, chỉ mỉm cười:
“A Phong vốn nghịch ngợm, còn phải nhờ đại nhân bao dung nhiều.”
Trưởng công chúa chỉ coi lời ấy là khách khí, không để tâm, khẽ vỗ tay Lan Y đang bóp vai cho mình.
Lan Y kịp thời ngừng lại, lùi nửa bước.
“Gần đây ta cảm thấy thân thể cứng cáp hơn trước nhiều, nhờ cả vào con điều trị.”
Trưởng công chúa cười nheo mắt, nhìn nàng càng thêm yêu thích:
“Trước kia hễ đến ngày mưa dầm, đầu gối ta lại đau nhức không chịu nổi, nhưng dạo gần đây đã đỡ dần, chân tay linh hoạt hơn hẳn!”
Diệp Sơ Đường giao phương thuốc cho Lan Y, rồi dặn:
“Tuy vậy, tiết thu trở lạnh, người vẫn nên giữ gìn nhiều mới phải.”
Trưởng công chúa gật đầu liên tiếp, lại cảm khái:
“Y thuật của con thật hiếm có, ngay cả mấy lão thái y kia e cũng chẳng hơn được!”
“Trưởng công chúa quá khen, Sơ Đường không dám nhận.”
Từng thấy qua biết bao ca nan chứng hiểm bệnh, so ra, bệnh trạng của trưởng công chúa thật chẳng đáng là gì.
Trưởng công chúa bỗng nhớ ra điều gì, cười nói:
“À, lần thu săn này, Ngọc Hòa cũng sẽ hồi kinh. Con bé từ nhỏ thân thể yếu ớt, mời bao nhiêu danh y mà chẳng khá hơn, nay có con, e rằng sẽ tốt lên chăng?”
Trong đầu Diệp Sơ Đường lục lọi một hồi, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824441/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.