Người vừa tới, chẳng phải Diệp Sơ Đường đã rời đi mấy ngày nay thì còn ai? Diệp Cảnh Ngôn vừa mới bước lên một bước, đã cảm thấy có cơn gió vụt qua bên cạnh mình.
Một cục tròn vo nho nhỏ, mềm mại như bông, lao nhanh về phía trước, thẳng tắp bổ nhào vào lòng Diệp Sơ Đường.
——A tỷ!
Diệp Sơ Đường nhìn gương mặt tròn trịa còn vương giọt nước chưa kịp lau khô, bất giác bật cười:
“Ta chẳng phải đã về rồi sao, sao mà gấp gáp thế?”
Tiểu Ngũ nào quản được nhiều, hai cánh tay bé con gắt gao ôm lấy nàng, cái mặt nhỏ rúc vào hõm cổ, thân thiết mà quyến luyến cọ tới cọ lui.
Tim Diệp Sơ Đường mềm nhũn, liền đỡ lấy thân thể nhỏ xíu, ôm vào lòng.
Từ nhỏ Tiểu Ngũ đã hiếm khi xa nàng, song mỗi lần nàng ra ngoài làm việc, Tiểu Ngũ đều rất ngoan, không khóc không nháo.
Chỉ là, đợi nàng trở về, Tiểu Ngũ mới bộc lộ hết nỗi nhớ nhung, dính lấy nàng không rời.
Diệp Cảnh Ngôn bước tới, trước tiên cẩn thận quan sát nàng một lượt. Thấy trên người nàng không có vết thương, tuy phong trần mỏi mệt nhưng thần sắc vẫn như thường, hắn mới yên lòng.
Nuốt xuống những lời lo lắng nghẹn nơi cổ, dung nhan tuấn tú của hắn giãn ra nụ cười:
“A tỷ, đường xa vất vả rồi.”
A tỷ về còn sớm hơn hắn dự liệu, e rằng chuyến đi lần này coi như thuận lợi.
Diệp Sơ Đường ôm Tiểu Ngũ, đảo mắt nhìn quanh:
“A Phong đâu?”
Diệp Cảnh Ngôn hơi ngừng lại, rồi gật đầu:
“Nó vừa mới ra ngoài.”
Diệp Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824426/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.