Cơn mưa ấy liên tục rơi suốt ba ngày, hơi nước bốc mù mịt ngoài hiên.
Tổ trạch Diệp gia dù đã được tu sửa, song vì niên đại lâu năm, mặt đất trong nhà cũng vẫn cứ ẩm ướt.
Đến sáng ngày thứ ba, mưa rốt cuộc ngớt, chỉ là trời vẫn u ám, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lại trút xuống.
Diệp Sơ Đường sắc thuốc, bón cho Tiểu Ngũ uống.
Nàng giờ không còn sốt, chỉ còn chút ho khan.
Mỗi lần Tiểu Ngũ nuốt xong bát thuốc đắng ngắt ấy, Diệp Sơ Đường đều đưa thêm một viên mứt quả.
Tiểu oa nhi rất dễ dỗ, ngậm viên mứt ngọt ngào, liền cười tươi với nàng, nhìn qua nào giống bệnh nhân chút nào.
Cốc cốc—
Nghe tiếng gõ cửa, Diệp Sơ Đường ngẩng lên, trong lòng thoáng lấy làm lạ.
Mấy ngày họ trở lại, mọi người đều biết là để dời mộ tế tổ, nên không ai đến quấy rầy.
Vả lại, khi Diệp Cảnh Ngôn và Diệp Vân Phong rời Thanh Châu hãy còn nhỏ, vốn cũng chẳng kết giao bao nhiêu bằng hữu, càng thêm yên tĩnh.
Vậy giờ đây, khách lạ này là ai? Chẳng bao lâu, tiểu tư bẩm báo:
“Nhị tiểu thư, là Phan công tử tới.”
Mày liễu Diệp Sơ Đường khẽ nhướng.
“Phan công tử? Chẳng phải… chính là Phan Anh, người hôm nọ gặp ở cổng thành?”
“Xin mời vào. Lại đi báo cho A Ngôn, A Phong, nói có khách tới.”
“Vâng.”
Trong phòng, Diệp Cảnh Ngôn đang xem chữ A Phong vừa luyện. Nghe tin, thoáng sững:
“Phan Anh?”
Diệp Vân Phong nghi hoặc:
“Tam ca, hắn tìm huynh sao?”
Diệp Cảnh Ngôn cũng không đoán ra, đặt bút xuống:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824405/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.