Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ Đường cùng mọi người tế bái tiên tổ xong, liền đi đến phần mộ tổ tiên Diệp gia.
Vốn dĩ lễ tế này phải do cao tăng chủ trì, nhưng nàng nghĩ nếu lại thỉnh Thích Nguyên đại sư đến thêm một chuyến thì quá mức phô trương, còn kẻ khác thì nàng lại chẳng để mắt, nên dứt khoát thôi đi.
Diệp Sơ Đường lấy ra một túi nhỏ, bên trong là ngũ cốc Thích Nguyên đại sư đặc biệt tặng.
Nàng khẽ tung tay, trong lòng lặng lẽ đọc lời chúc nguyện.
Việc đào đất mở mộ, đều do A Ngôn và A Phong đích thân động thủ, không để kẻ khác nhúng tay.
Diệp Sơ Đường lại mở hòm gỗ đàn đen cất giữ bấy lâu, lấy một nắm huyết thổ, rải xuống đáy quan tài.
Trời âm u, bầu không khí trang nghiêm nặng nề.
Khi quan tài đã an vị, Diệp Cảnh Ngôn đưa tới một chiếc xẻng sắt.
Diệp Sơ Đường quay đầu, ánh mắt cùng hắn giao nhau.
“A Ngôn, nhát xẻng đầu tiên, phải là của đệ.”
Nhưng Diệp Cảnh Ngôn khẽ lắc đầu:
“Việc này vốn là trách nhiệm của trưởng tử, nhưng A huynh nay đã không còn, thì phải để A tỷ gánh vác.”
Nếu không có A tỷ, họ đã sớm thành oan hồn trong tuyết trắng.
Trong lòng hắn, chẳng ai có thể vượt lên trên A tỷ, kể cả chính hắn.
Thấy hắn kiên quyết, Diệp Sơ Đường cũng không tranh, chỉ mỉm cười:
“Được.”
Nàng đón lấy, xúc một xẻng đất mới phủ lên đầu quan.
A Ngôn, A Phong nối gót, Tiểu Ngũ cũng ngây ngô tiến lên, vốc một nắm đất rải xuống.
Cả nhà cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824403/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.