Mộ Dung Diệp cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ hờ hững nói:
“Nàng ta có thì giờ rỗi rãi, cứ để nàng ta đi làm. Thế thôi.”
Trong mắt hắn, chuyện Diệp Sơ Đường làm hoàn toàn là dư thừa.
Dẫu sao nàng cũng chỉ là nữ nhi. Trước kia, mấy đệ muội tuổi hãy còn nhỏ, nhiều việc nàng ta phải gắng gượng đứng ra, đó cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng nay bọn họ đã hồi kinh, ngày tháng trôi yên ổn, chỉ cần an phận là được, sao phải tự chuốc thêm phiền não? Chôn cất ở ngoại ô Kinh thành hay ở Thanh Châu, há lại quan trọng đến thế sao?
Diệp Thi Huyền nghe hắn nói vậy, trong lòng vốn nơm nớp bất an cũng dịu đi đôi chút.
Hẳn là nàng đã nghĩ nhiều quá, chỉ cần Diệp Sơ Đường nhúng tay vào, nàng đều thấy như mang theo tâm cơ ngấm ngầm.
E rằng lần này bất quá cũng chỉ để tỏ cái hiếu tâm, thuận tay giẫm cha nàng một cước, trách cứ năm xưa việc hạ táng quá ư sơ sài mà thôi.
Mà so với cảnh phụ thân bị lưu đày Thông Bắc, chút toan tính ấy quả thật chẳng đáng kể gì.
Mộ Dung Diệp trông dáng nàng cúi đầu đáng thương, vành mắt đỏ hồng, bèn siết chặt vòng ôm, bàn tay vô thức lướt nhẹ nơi thắt lưng mảnh mai.
Tim Diệp Thi Huyền đập loạn, theo phản xạ muốn giãy ra, song ý nghĩ vừa chợt hiện đã bị nàng cưỡng ép nuốt xuống.
Giờ khắc này, chỗ dựa duy nhất chính là Mộ Dung Diệp, bằng mọi giá, nàng phải bấu chặt lấy cành cây này!
Nén nỗi chán ghét, nàng khẽ đổi giọng, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824398/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.