Diệp Thi Huyền nhất thời nghẹn lời, những gì muốn nói toàn bộ đều mắc kẹt nơi cổ họng.
Mỗi một chữ nàng đều nghe hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, tại sao lại chẳng thể tin nổi? Đám người vây xem nghe xong cũng lấy làm kinh hãi.
“Cái gì? Diệp Sơ Đường lại đến Phi Vân tự?”
“Lời tên tiểu đồng kia có ý gì? Chẳng lẽ Diệp Sơ Đường là muốn—”
Người nọ dừng lại giữa chừng, chẳng dám nói hết, song ý tứ bên trong thì ai nấy đều hiểu rõ ràng.
—— Diệp Sơ Đường thế mà lại muốn dời phần mộ của phụ thân cùng A huynh nàng đi nơi khác!
Ngàn toan tính, Diệp Thi Huyền thế nào cũng chẳng ngờ Diệp Sơ Đường sẽ ra tay như vậy!
Bao lời chuẩn bị sẵn sàng trước đó, phút chốc đều trở nên vô nghĩa.
Không biết bao lâu sau, nàng mới tìm lại chút lý trí.
“Không… không thể nào!”
Nàng lẩm bẩm, thần sắc thất hồn lạc phách.
“Sao nàng ta có thể làm vậy…”
Lá gan kia, há chẳng phải là quá lớn rồi sao!
Tiểu đồng hừ lạnh:
“Nhị tiểu thư của chúng ta, cớ gì lại không thể?”
Huống hồ, năm xưa an táng Diệp Tranh cùng hai người kia tại Cửu Hoa sơn, vốn chỉ là quyền biến của Diệp Hằng. Nay Diệp Sơ Đường là huyết mạch chí thân, do nàng đứng ra chủ trì mới là hợp lẽ nhất!
“Nhị tiểu thư đã nói, phải đích thân đưa bọn họ về Thanh Châu, để hồn quy cố hương, lá rụng về cội. Khoảng thời gian tới chắc chắn sẽ bận rộn nhiều việc, e rằng chẳng thể phân tâm lo cho tiểu thư được đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824390/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.