Quả đúng, phụ thân nàng giữ được mạng sống, chính bởi Đại Lý Tự chưa tìm ra chứng cứ xác thực hắn hại chết huynh trưởng.
Nếu giờ đây họ đến cầu xin Diệp Sơ Đường, nàng ta thực sự chẳng có lý do gì để từ chối!
Chỉ là —— muốn nàng hạ mình đi cầu xin Diệp Sơ Đường, trong lòng quả thực nghẹn khuất khó chịu!
Diệp Thi Huyền đứng yên rất lâu, cuối cùng mất kiên nhẫn nói:
“Người đừng quản nữa, chuyện này con tự có quyết đoán!”
Giờ Cao thị ngoài gây phiền phức, chẳng giúp được việc gì, thật khiến nàng thêm bực bội.
Ngước nhìn sắc trời, nàng bất giác nghĩ —— lúc này, phụ thân đã đi đến đâu rồi? Nhưng thôi, nếu nàng không dễ sống, thì Diệp Sơ Đường cũng đừng hòng an ổn!
…
Diệp Thi Huyền thay một bộ y phục đơn giản, tự mình đi đến hẻm Liễu Loan.
Trên đường, không ít ánh mắt dõi theo nàng.
Những ngày này, Diệp gia đã náo loạn đến vậy, ai ngờ lúc này Diệp Thi Huyền vẫn còn mặt mũi ra ngoài?
Đến khi thấy nàng rẽ vào hẻm Liễu Loan, bao người bỗng hiểu ra —— nàng đến cầu xin Diệp Sơ Đường rồi!
Quả nhiên, ngay khi đứng trước cửa Diệp phủ, hốc mắt Diệp Thi Huyền đỏ hoe, nước mắt ròng ròng.
“Đường tỷ, xin tỷ giúp muội một lần thôi!”
Chung quanh, người xem đưa mắt ra hiệu cho nhau, thì thầm nghị luận.
“Nàng ta thật sự tới cầu xin sao?”
“Đổi là ta, chết cũng chẳng làm được chuyện này!”
“Ơ kìa, sao lại không? Chẳng nghe nói sao, Diệp Hằng tuy bị lưu đày, nhưng không dính líu đến án
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824385/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.