Tiểu Ngũ chớp chớp mắt.
Tuy A tỷ nói là lần đầu gặp mấy người kia, nhưng khi nàng trốn sau bình phong lại cảm thấy A tỷ dường như đã hiểu rõ từng người.
Trong lời nói, chỉ mấy câu ngắn ngủi của A tỷ đã khiến đối phương gật đầu thuận theo, hoàn toàn không giống như là lần đầu gặp mặt.
Trong lòng Tiểu Ngũ mơ hồ nảy sinh suy đoán, song cũng không hỏi thêm, chỉ ngẩng mặt nở nụ cười rạng rỡ.
—— A tỷ nói gì cũng đúng cả!
…
Sau khi dặn dò xong việc các cửa hiệu, Diệp Sơ Đường lại lần nữa đóng cửa tạ khách.
Vết thương nơi cổ đã sớm khỏi hẳn, chỉ còn lưu lại một vết sẹo nhạt, nổi bật trên làn da mịn màng trắng trẻo như ngọc của nàng, càng khiến người chú ý.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Hôm nay, hiếm khi Diệp Sơ Đường dậy sớm, cùng Tiểu Ngũ dùng xong bữa sáng, lại dắt nàng ra sân bày bàn cờ.
Tiểu Ngũ mừng rỡ không thôi, lập tức ngồi ngay xuống chiếc ghế đá đối diện, khuôn mặt nhỏ ngập tràn hứng khởi.
—— A tỷ thường ngày ít khi có nhàn rỗi như thế này! Cơ hội hiếm có, tất nhiên phải nắm chặt!
Diệp Sơ Đường khẽ nhặt một quân cờ trắng, cảm giác mát lạnh nơi đầu ngón tay.
“Bên đen đi trước.”
Bốp!
Tiểu Ngũ vội vàng hạ xuống một quân.
Diệp Sơ Đường cũng ngay sau đó đi một nước kề bên.
Thời gian dần trôi, tốc độ đi quân của Tiểu Ngũ ngày càng chậm, có khi một nước phải ngẫm nghĩ rất lâu.
Diệp Sơ Đường không hề thúc giục, đôi mày thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824378/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.