Diệp Thi Huyền loạng choạng chạy về phía phòng của Diệp Minh Trạch. Vừa đến cửa, nàng đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nén nghẹn.
Bước chân nàng bỗng khựng lại, không còn dám tiến thêm một bước.
Lúc này, trời đã sẩm tối, lồng đèn dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng trắng bệch, theo gió đêm lay động, tựa hồ như có quỷ thần đang gào khóc.
protected text
Tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vang đến, chính là Cao thị vừa hay tin vội vã chạy tới.
Trên đầu bà vẫn quấn vải trắng, cả người gầy rộc, gương mặt sưng húp lồi lõm, dưới ánh nến khi sáng khi tối, trông chẳng khác nào lệ quỷ.
“Minh Trạch! Minh Trạch!”
Cao thị bước chân lảo đảo, run rẩy cao giọng gọi, thậm chí chẳng nhìn thấy Diệp Thi Huyền, húc phải nàng một cái rồi vẫn không ngoảnh đầu, lao thẳng vào trong phòng.
Khi bước lên bậc thang, chân bà trượt, ngã mạnh xuống đất.
“Phu nhân!”
Nha hoàn phía sau vội vã chạy tới đỡ, nhưng Cao thị đã tự vùng dậy, nhào vào trong phòng.
Thược Dược vội đỡ lấy Diệp Thi Huyền suýt bị húc ngã, trong lòng đã rối loạn cả lên:
“Tiểu thư, người…”
Diệp Thi Huyền không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên dáng đứng, chỉ có bàn tay đang nắm chặt lấy Thược Dược, khớp xương đã trắng bệch.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên từ trong phòng—
“Con ơi!”
Diệp Thi Huyền cảm thấy như có một lưỡi dao bổ mạnh xuống đầu nàng, máu bắn tung tóe.
Thân thể cứng đờ, nàng chậm rãi ngẩng đầu. Cánh cửa phòng khép hờ, cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824366/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.