Vừa bước vào tiền sảnh, Diệp Sơ Đường liền chạm phải một đôi mắt phượng sâu thẳm.
Từ ngày ấy chia tay, đây là lần đầu hai người gặp lại.
Thẩm Diên Xuyên nhìn dung nhan thiếu nữ có phần gầy gò, mày khẽ chau, trong đầu bất giác hiện lên những lời Kha Dĩ Chương từng nói, trong lòng thoáng trầm nặng.
Diệp Sơ Đường dắt Tiểu Ngũ tiến lên hành lễ.
“Bái kiến Thế tử.”
Chưa kịp thi lễ xong, Thẩm Diên Xuyên đã giơ tay khẽ đỡ:
“Không cần đa lễ.”
Diệp Sơ Đường ngẩng mắt, khóe môi cong nhẹ:
“Hôm trước được Thế tử cứu giúp, ơn nghĩa khôn cùng. Vì vậy hôm nay mang lễ vật tới, chỉ mong tỏ lòng cảm tạ.”
“Ngồi đi.”
Trong sảnh không có người ngoài. Thẩm Diên Xuyên mời nàng an tọa, lại sai dâng trà hoa nhạt, rồi thong thả nói:
“Chỉ là tiện tay, không đáng nhắc tới.”
Diệp Sơ Đường lắc đầu:
“Ơn cứu mạng, nào dám quên.”
Mi mắt Thẩm Diên Xuyên khẽ động, ánh nhìn lướt qua gương mặt thản nhiên, ung dung của nàng, khóe môi thoáng gợn cười nhạt.
Nếu là người khác nói đây là ơn cứu mạng, hắn còn tin.
Nhưng Diệp Sơ Đường thì khác.
Dù không có hắn, Hàn Diêu cũng chẳng thể thật sự làm gì nàng.
protected text
“Diệp Nhị tiểu thư từng giúp ta không ít, giữa ta với nàng, không cần câu nệ như vậy. Huống chi thân thể nàng chưa hoàn toàn bình phục, lẽ ra nên ở nhà tĩnh dưỡng.”
Diệp Sơ Đường thực ra cũng chẳng muốn đến, nhưng nàng có lý do không thể không tới.
——Nói lời cảm tạ chỉ là phụ, quan trọng hơn cả, nàng cần biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824357/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.