“Chủ tử vô cần lo lắng, Diệp Nhị tiểu thư không phải nữ tử tầm thường, lần này tất sẽ bình an vô sự.”
Hắn tuy ít có dịp tiếp xúc cùng Diệp Sơ Đường, song trước kia cũng từng nghe Liên Chu nhắc đến đôi lời, chỉ cảm thấy cô nương ấy tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng tính tình trầm ổn, làm việc có chừng mực.
Huống chi y thuật nàng cao minh, đến thương thế của chủ tử ngày trước cũng trị được, huống hồ chút phiền toái này, chắc chắn chẳng để vào mắt.
Thẩm Diên Xuyên không hỏi thêm, lại cúi đầu viết thư.
Một phong hồi tín rất nhanh được viết xong, Thẩm Diên Xuyên gấp lại, bỏ vào phong thư.
Vân Thành tiến lên tiếp lấy, trong lòng thầm kinh ngạc.
Rốt cuộc là chuyện gì gấp gáp đến vậy? Bất quá, những điều này vốn không phải là chuyện hắn nên hỏi, hắn cẩn thận cất thư đi, cung kính lui ra.
Thẩm Diên Xuyên day day mi tâm, rồi lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm tối thâm trầm, trăng khuyết treo cao.
Trong viện, dần dần vang lên tiếng mưa rơi lách tách.
Lá vàng héo úa rung rinh trong gió thu, lại bị mưa đánh rụng xuống đất, ướt lạnh tiêu điều.
…
Một trận thu vũ, một trận hàn.
Thu ý ở kinh thành vốn đến nhanh mà dồn dập, chỉ một đêm mưa xuống, tựa hồ đã lạnh thêm mấy phần.
Sáng nay, Diệp Sơ Đường dậy sớm, đặc biệt lấy cho Tiểu Ngũ một bộ áo gấm màu vàng nhạt thêu tây phiên liên, khoác lên người tiểu oa nhi, khiến gương mặt non nớt trắng nõn, mũm mĩm lại càng thêm đáng yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824349/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.