Dù thế nào, Diệp Hằng rốt cuộc cũng là nhị thúc của Diệp Sơ Đường. Huống hồ nay chính là thời khắc mấu chốt để điều tra vụ án năm xưa, nếu Diệp Hằng có chuyện gì, há chẳng phải chết rồi cũng không còn đối chứng? “Cô… cô sớm đã biết rồi phải không?!”
Quận chúa Tẩm Dương đột nhiên vỡ lẽ, kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt viết đầy khó tin.
Nhưng tin này đã được phong tỏa, chỉ số ít người rõ được, Diệp Sơ Đường sao có thể——
“Biết thế nào được, ta trở về đến nay vẫn chưa từng ra khỏi cửa, đi đâu mà biết được loại tin tức nội bộ này?” Diệp Sơ Đường mỉm cười, “Chỉ đoán thôi. Ông ta nếu chết thật, quận chúa tất chẳng thể an nhàn thế này, ngoài kia hẳn đã náo loạn cả rồi. Chẳng phải vậy sao?”
Nói cũng có lý…
Quận chúa Tẩm Dương tin đi mấy phần, song không hiểu sao vẫn cảm thấy chỗ nào đó có vẻ lạ.
Nàng lại ngắm kỹ thiếu nữ trước mặt, thấy dáng vẻ thản nhiên, thần sắc bình lặng, liền đè nén cảm giác quái dị xuống.
Diệp Sơ Đường tiếp lời:
“Hẳn ông ta nghĩ Hàn Diêu vẫn hôn mê bất tỉnh, chuyện kia không thể tra ra. Chỉ cần chờ đến kỳ hạn giam giữ kết thúc, Đại Lý Tự không tìm được chứng cứ, thì sẽ xử ông ta vô tội phóng thích. Nào ngờ Hàn Diêu không những tỉnh lại, mà còn điên cuồng muốn đồng quy vu tận với ông ta.”
Như vậy, ngày Diệp Hằng ra khỏi ngục, e là xa vời.
Quận chúa Tẩm Dương hừ lạnh:
“Ta thấy hắn là chột dạ thì có! Nếu hắn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824347/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.