Hắn vốn nhận mệnh đến dò xét tình trạng của Diệp Sơ Đường, nào ngờ ngay cả cửa cũng chẳng bước vào được.
Những ngày gần đây, thân hình Diệp Cảnh Ngôn lại cao lớn thêm đôi phần, dáng thiếu niên gầy gò mà tuấn tú gần như che khuất nửa tầm mắt hắn, khiến hắn không thể nhìn lén cảnh tượng trong viện, càng đừng nói đến chuyện khác.
Mấy khắc dõi mắt, đã sớm bị Diệp Cảnh Ngôn nhìn thấu.
Hắn tự nhiên hiểu rõ ý đồ đối phương, song ngay từ đầu, hắn đã không định cho bọn họ vào cửa.
“Tam ca!” phía sau, Diệp Vân Phong cất tiếng gọi,
“Ta đi sắc thuốc cho A tỷ, huynh trông chừng Tiểu Ngũ giúp nhé?”
Diệp Cảnh Ngôn quay đầu: “Ta đến đây.”
Nói xong, hắn mỉm cười áy náy với khách ngoài cửa:
“Thực không tiện, hôm nay trong nhà bề bộn, chẳng hợp nghênh khách. Đợi A tỷ ta bình phục đôi chút, nhất định sẽ đích thân tạ ơn Quý phi nương nương cùng Tề vương điện hạ.”
Ý tiễn khách đã quá rõ ràng.
Không muốn căng thẳng, đối phương chỉ đành gượng gạo cười:
“Đâu dám, sức khỏe của Diệp nhị tiểu thư là quan trọng nhất, vậy… nô tài xin cáo lui.”
Diệp Cảnh Ngôn lại lễ độ cảm tạ, khép cửa xoay người.
“Tiểu Ngũ, qua đây với Tam ca nào.”
Nhìn cánh cửa khép chặt, mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
“Chuyện này…”
Điện hạ ban tặng lễ trọng thế kia, lại chẳng thể bước qua ngạch cửa! Nhưng việc Diệp Sơ Đường hôm nay bị thương, nửa kinh thành đều đã biết, nếu nói nhà họ Diệp khép cửa tạ khách, cũng là lẽ thường, khó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824339/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.