Tại Diệp gia.
Diệp Minh Trạch vẫn không ngớt cơn sốt cao, Diệp Thi Huyền sợ hắn không chịu nổi, chỉ có thể liên tục dùng khăn thấm nước lau người cho hắn.
Chỉ là hiệu quả chẳng đáng kể, nhiệt độ trên người Diệp Minh Trạch hoàn toàn không thuyên giảm.
Trong lúc tay chân luống cuống, Diệp Thi Huyền vô ý hất đổ chậu đồng bên cạnh, nước nóng văng tung tóe khắp sàn.
Nàng bị bỏng liền bật dậy, mu bàn tay đã đỏ rực.
“Đại tiểu thư!”
Thược Dược vừa từ bên ngoài trở về nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào, trông thấy cảnh này cũng hoảng hốt không thôi.
“Người bị thương rồi!”
Nàng toan xoay người chạy đi gọi người, lại bị Diệp Thi Huyền cản lại.
“Có gọi cũng vô ích, thôi vậy.”
Thược Dược khựng lại, trong lòng thoáng lạnh lẽo.
Phải rồi!
Khi trước đại tiểu thư đã quỳ xuống van xin bọn họ, nhưng kết quả ngay cả cửa lớn cũng chẳng ra được.
“Đi lấy thuốc đến.”
Diệp Thi Huyền nhẫn nhịn đau rát, phân phó.
Thược Dược vội vàng lục lọi rương hòm tìm thuốc.
Trong lòng bất an, Diệp Thi Huyền vừa chịu đựng bỏng rát nơi mu bàn tay, vừa hỏi:
“Có dò được tin tức gì chưa? Rốt cuộc Diệp Sơ Đường bên kia giờ ra sao rồi?”
Nghe vậy, Thược Dược không nhịn được hừ lạnh:
“Còn có thể thế nào? Nàng ta vốn chẳng phải đối thủ của loại hung ác như Hàn Diêu! Nô tỳ nghe nói nàng ta trọng thương lắm, chính Thế tử Định Bắc Hầu đích thân đưa về! Chỉ e rằng, chẳng chết thì cũng tàn phế!”
Trong câu có vài chữ chói tai khiến Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824336/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.