Diệp Sơ Đường khẽ gật đầu:
“Đợi đã đủ lâu rồi.”
Nàng hướng mắt ra ngoài cửa sổ, lá vàng khô theo gió xoay tròn rơi xuống, trong gió đã mang theo chút hàn ý.
“Trời lạnh rồi, lát nữa ta sẽ đi chuẩn bị thêm vài bộ y phục cho các đệ. Kinh thành khác Giang Lăng, sang thu thì tiết trời càng thêm giá rét, cần phải chú ý giữ ấm.”
Diệp Cảnh Ngôn và Diệp Vân Phong đồng thanh đáp lời.
Thực ra chẳng cần A tỷ phải dặn, tiết trời nơi Kinh thành giá lạnh đến thế nào, bọn họ vốn là rõ nhất.
Bỗng vang lên vài tiếng sột soạt, Diệp Sơ Đường quay đầu, liền thấy một cái đầu nhỏ từ sau bình phong thò ra.
Tiểu Ngũ dụi dụi mắt, ngay sau đó liền tinh ý nhận ra băng gạc trên cổ Diệp Sơ Đường, ngẩn người trong thoáng chốc, rồi vội vàng nhấc chân chạy tới, “tung tăng, tung tăng” một mạch.
——A tỷ bị thương rồi sao!
Diệp Sơ Đường nơi khóe mắt bỗng nhu hòa thêm vài phần, nàng cúi người ôm lấy tiểu muội vào lòng, khẽ nhéo gò má nhỏ nhắn kia.
“Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Đôi mắt đen láy, tròn xoe của Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm nàng, dường như vẫn chưa thật tin.
Diệp Sơ Đường khẽ cười, đưa tay gõ nhẹ sống mũi tiểu muội, rồi hạ giọng nói:
“Thật đấy, A tỷ khi nào từng lừa Tiểu Ngũ? Đây là để cho bọn người bên ngoài trông thấy mà thôi.”
Nghe nàng nói vậy, Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng tin, song vẫn nhíu đôi mày nhỏ, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào.
Động tác hết sức cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824333/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.