Ánh mắt phượng của Thẩm Diên Xuyên hơi nheo lại, tầm nhìn lạnh nhạt rơi xuống thân Hàn Diêu.
Cùng lúc đó, Hàn Đồng tim đập như trống trận, gần như muốn phá ngực nhảy ra ngoài. Ông ta không kịp nghĩ nhiều, đã gầm lên:
“Nghịch tử! Ngươi đang nói bậy những gì thế hả!?”
Nếu Hàn Diêu thật sự đem hết chuyện kia phơi ra, thì tất cả đều bị kéo xuống vực sâu! Khi ấy, cả nhà bọn họ coi như mất sạch đường sống!
Nhưng Hàn Diêu giờ đã hoàn toàn rơi vào điên loạn, khàn giọng rống:
“Cha! Đến nước này rồi, người vẫn chưa chịu hiểu sao!?”
Kẻ khác đã hạ quyết tâm muốn diệt bọn họ, thì họ còn gì để e ngại!? Có chết cũng phải chết cho minh bạch, chứ quyết không chịu chết oan uổng!
Hành động trước nay của Diệp Hằng, đã đẩy hắn vào chỗ cùng cực. Dù phải chết, hắn cũng quyết kéo Diệp Hằng đi chôn theo!
Da đầu Hàn Đồng căng cứng, như sắp nổ tung. Ông ta bước nhanh, định lao tới bịt miệng con trai.
Song người phía sau động tác còn nhanh hơn.
“Đại nhân gấp gáp như vậy làm gì?” – Liên Chu chỉ khẽ ấn bàn tay lên vai ông ta, thoạt nhìn chẳng dùng sức, thế mà khiến ông không thể nhúc nhích nửa phần. – “Công tử đã nói ra, hẳn là chịu oan khuất lớn lắm. Chúng ta nghe hắn nói hết chẳng phải tốt sao?”
Mồ hôi lạnh của Hàn Đồng túa ra tức khắc.
Gió vừa lùa tới, nửa người ông đã lạnh buốt.
Ông há miệng, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng phát ra nổi một chữ. Trong ngực, dường như có luồng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824323/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.