Phía sau, ngục tốt đã chẳng còn chút kiên nhẫn, hung hăng đá mạnh vào người ông ta một cước.
“Lề mề cái gì! Còn không mau đi!”
Hàn Đồng loạng choạng mấy bước, suýt ngã sấp, nghiêng đầu khạc ra một ngụm máu loãng.
Xưa nay ông ta từng chịu qua nhục nhã thế này chưa? Nhưng giờ khác xưa, lúc này ông chỉ là tử tù sắp bị áp giải ra pháp trường.
Dù kẻ khác có giẫm đạp trên đầu, ông cũng chỉ đành nuốt hận mà chịu!
Ngục tốt tiến lên, một tay xách ông ta ném mạnh về phía trước:
“Đi! Đừng có chậm trễ giờ hành quyết!”
Hàn Đồng run rẩy, giờ khắc này ông mới thật sự hiểu, mình không còn đường xoay chuyển nữa!
Đến cửa, nhìn thấy chiếc xe tù kia, mặt ông càng trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Sự sợ hãi khôn tả từ sâu trong tim dâng lên, nhanh chóng nuốt chửng ông, khiến bờ vai không ngừng run rẩy.
Có người giễu cợt:
“Hàn đại nhân, mời lên xe? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta khiêng ngài? Nếu lỡ trễ giờ hành quyết, e bọn ta cũng khó toàn mạng đấy.”
Hàn Đồng rùng mình, lập tức nuốt xuống mọi lời phản kháng, cam chịu lê đôi chân mang xích nặng nề bước lên xe.
Một trận gió lạnh thổi qua, thân khoác độc một lớp áo tù mỏng manh khiến môi ông ta tím tái, cả người cuộn lại, chỉ mong giữ chút hơi ấm.
Đi được chừng dặm đường, xe tù bất chợt dừng lại.
“Người nào!? Đây là xe tử tù, cũng dám ngăn!?” ngục tốt trừng mắt quát.
Ánh mắt Liên Chu rơi trên thân hình co rút trong xe.
Nếu là trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824319/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.