Lời này nặng nề vô cùng, sắc máu cuối cùng trên môi La Uyển Uyển cũng tan biến sạch sẽ.
Đắc tội Diệp Sơ Đường thì chưa hẳn đáng sợ, nhưng nếu chọc giận Trưởng công chúa cùng Thế tử Định Bắc Hầu, đó là điều La gia bọn họ vạn lần không kham nổi! Càng nghĩ, La Uyển Uyển càng run sợ, thân hình lảo đảo, suýt ngã quỵ.
Bên cạnh nàng có một tiểu thư khác thấy vậy liền giơ tay ra như muốn đỡ, nhưng chợt nghĩ lại, liền rụt tay về, cúi đầu né tránh, chỉ sợ bị vạ lây.
Quận chúa Tẩm Dương cũng nhìn thấy dáng vẻ ấy, cất giọng:
“Tiểu thư La gia sắc mặt có vẻ không tốt, chẳng hay có cần mời thái y tới xem một chút chăng?”
La Uyển Uyển quả thật đã sợ đến hồn vía lên mây, trong ánh nhìn chăm chú của vô số người xung quanh, nàng đột ngột trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.
“Uyển Uyển!”
La Anh Kỳ vội vã lao tới.
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn ấy, Như Quý phi liền lên tiếng nhân cơ hội:
“Dù sao thì cứu người là trên hết, mau đưa La cô nương xuống nghỉ ngơi đi thôi.”
Thấy Mục Vũ đế không có ý phản đối, La Anh Kỳ như được ân xá, liên tục dập đầu tạ ơn, rồi vội vàng dìu nữ nhi rời đi.
Nhìn bóng dáng chật vật kia khuất dần, quận chúa Tẩm Dương hừ khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt:
“Tưởng đâu lá gan lớn lắm, rốt cuộc cũng chỉ là loại ngoài cứng trong nhát, chỉ biết lén lút nói xấu sau lưng mà thôi!”
Lời lẽ vô cùng khó nghe, nhưng chúng nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824293/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.