Mộ Dung Dương giận đến sắp nổ tung, lập tức đứng bật dậy:
“Bệ hạ, nhi tử vi thần thất nghi thất lễ, xin khiến người chê cười. Vi thần sẽ lập tức đưa nó về phủ, nghiêm khắc hối tỉnh!”
Nói rồi ông định kéo Mộ Dung Diệp đi.
Nhưng Mục Vũ đế giơ tay khẽ ngăn:
“Mộ Dung ái khanh, không cần quá căng. Tính nết của hắn, trẫm cũng biết. Hôm nay đã dám mở miệng cầu tình cho Diệp Hằng, hẳn là có chứng cứ. Vậy thì, cứ nghe hắn nói rõ.”
Một câu này rơi xuống, Mộ Dung Diệp toàn thân rùng mình, đầu óc tức khắc tỉnh táo.
Chứng cứ? Hắn nào có chứng cứ gì!?
Chẳng qua chỉ vì thương tiếc Diệp Thi Huyền, muốn sớm cứu Diệp Hằng ra ngoài, mới hồ đồ mà buột miệng nói ra!
Giờ có hối cũng muộn, tiến thoái lưỡng nan, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.
Trong điện tĩnh lặng như tờ, rơi kim cũng nghe. Mọi ánh mắt đều dồn cả về phía Mộ Dung Diệp.
Hắn cắn răng nghĩ nát óc, cuối cùng mới gắng gượng lên tiếng, giọng đã chẳng còn khí thế khi nãy:
“Bệ hạ, kì… kỳ thực thần không có…”
Đúng lúc ấy, Tề Vương vốn im lặng bấy lâu, bỗng cất giọng thong thả:
“A Diệp, đừng căng thẳng. Nếu ngươi biết chút nội tình, cứ thẳng thắn bẩm rõ. Phụ hoàng anh minh, tất sẽ trả lại công đạo cho Diệp đại nhân.”
Mộ Dung Diệp khựng lại, theo bản năng ngẩng nhìn.
Tề Vương bình thản gật đầu.
Hắn lập tức thấy yên tâm hơn nhiều.
— Phải rồi, sao hắn lại quên? Diệp Hằng vốn là người của Tề Vương!
Bao năm nay Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824290/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.