Thược Dược nghĩ nghĩ rồi nói:
“Cung yến Trung thu, vị thế tử ấy tất nhiên sẽ đi mà, phải không?”
Diệp Thi Huyền lại hơi do dự.
“Chỉ là, chẳng phải thế tử không lâu trước đã bị thương sao? Lần này cũng khó nói được… Nhưng ta không đi được, thì biết hay không cũng vô ích thôi.”
Thược Dược thấy tiểu thư u sầu như thế, một chốc cũng chẳng biết an ủi thế nào.
Nàng đảo mắt, bèn nói:
“Tiểu thư cứ yên tâm, người không thể đi, thì Diệp Sơ Đường càng chẳng thể đi! Nàng ta chẳng phải luôn nói ra ngoài là bị thương nặng lắm sao? Thế thì cung yến Trung thu, tất nhiên nên ở nhà tĩnh dưỡng mới phải!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thi Huyền dịu đi đôi chút.
Nàng khẽ cười lạnh:
“Thương? Ta thì thấy tinh thần nàng ta dồi dào lắm, hai ngày nay đâu có rảnh rỗi phút nào! Còn về cung yến… cơ hội hiếm có để lộ diện như thế, sao nàng ta chịu bỏ qua dễ dàng?”
Cho dù Diệp Thi Huyền trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại Diệp Sơ Đường xác thực đã có đủ bản lĩnh và tư cách để tiến cung.
Chỉ cần nàng ta mở miệng, Trưởng công chúa có thể cự tuyệt được sao? Thược Dược bĩu môi:
“Dẫu vậy thì đã sao? Trên người còn mang thương, chỉ e cũng chẳng làm nên trò gì!”
Diệp Thi Huyền trầm ngâm, ánh mắt thoáng lóe sáng.
“Nếu nàng ta tới, có khi lại càng thêm náo nhiệt…”
…
“A tỷ thật sự không đi?”
Diệp Vân Phong có chút kinh ngạc, nhìn Diệp Sơ Đường vừa từ Hàn gia trở về, quan tâm hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824284/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.