Diệp Thi Huyền khựng lại, song chỉ hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười thê lương.
“Huyền nhi hiểu, Mộ Dung công tử cũng có nỗi lo riêng, thật sự không cần phải áy náy. Nương và Minh Trạch còn đang chờ ta ở nhà, ta phải nhanh chóng trở về mới được.”
Nói xong, nàng liền cất bước rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mảnh mai yếu ớt kia, trong lòng Mộ Dung Diệp bỗng chốc bốc lên một cơn xúc động, buột miệng thốt ra:
“Ta sẽ giúp nàng!”
Diệp Thi Huyền kinh ngạc quay đầu, trong mắt vừa có hy vọng vừa xen lẫn hoảng hốt:
“Mộ Dung công tử?”
protected text
“Phụ thân nàng gặp nạn, nương lại bệnh, Minh Trạch còn đang hôn mê, cả nhà đều trông vào một mình nàng chống đỡ, cực khổ biết bao? Cứ yên tâm, bất kể thế nào, ta cũng sẽ thử một phen!”
Diệp Thi Huyền xúc động đến rơi lệ, lập tức cúi người hành đại lễ.
“Mộ Dung công tử, ân tình này, Huyền nhi thật không biết lấy gì báo đáp—”
Mộ Dung Diệp vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng an ủi:
“Giữa ta và nàng, cần gì khách sáo như thế? Nàng hẳn biết ta đối với nàng… sao có thể khoanh tay đứng nhìn vào lúc này?”
Hắn dỗ dành Diệp Thi Huyền hồi lâu, liên tục cam đoan nhất định sẽ tìm cách cứu phụ thân nàng, sau đó mới quay người trở về phủ.
Quành qua hành lang, hắn đi thẳng về phía hậu viện.
Trong viện, Mộ Dung Dương đang luyện xạ tiễn.
Ông chinh chiến sa trường nhiều năm, võ nghệ siêu quần, dẫu nay đã là nhị phẩm Đô chỉ huy sứ, vẫn không hề bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824281/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.