Quận chúa Tẩm Dương vốn biết lần này Diệp Sơ Đường lên núi là để thay phụ mẫu và A huynh cầu nguyện. Thế nhưng, nhìn thấy gương mặt an tĩnh nghiêng nghiêng của nàng, trong lòng nàng lại bỗng dâng lên một nỗi xót xa khó hiểu.
“Tâm thành thì ắt linh nghiệm. Phụ mẫu cùng A huynh cô dưới suối vàng, tất sẽ chỉ mong cô bình an là đủ. Huống hồ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, lần này cô cứu ca ta, Bồ Tát ắt cũng cảm niệm.”
Đôi mắt Diệp Sơ Đường khẽ dao động, nàng buông rèm xuống, quay đầu mỉm cười với quận chúa Tẩm Dương.
“Đa tạ quận chúa.”
Người ngoài nhìn quận chúa Tẩm Dương, thường chỉ thấy nàng kiêu ngạo, tùy hứng, ngang ngược, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc, Diệp Sơ Đường lại cảm nhận được nàng vốn tính ngay thẳng, thẳng thắn bộc trực. Cũng khó trách Trưởng công chúa – người trải qua bao phong ba quyền mưu – lại đặc biệt thương yêu nàng như vậy.
Quận chúa Tẩm Dương nhướng mày:
“Tạ ta làm gì, ta chỉ nói thật thôi.”
Ánh mắt nàng dần xa xăm, dường như lạc vào hồi ức.
“Thật ra khi ta còn nhỏ, mẫu phi đã mất. Ta gần như chẳng có ấn tượng gì với bà. Nhưng phụ vương kể lại, trước khi bà đi, có dặn ông nhất định phải để ta sống vui vẻ, tự tại. Bởi vậy từ nhỏ ta đã không chịu được ấm ức.”
Diệp Sơ Đường thoáng kinh ngạc, không ngờ nàng lại chủ động nói ra những lời này.
Quận chúa Tẩm Dương lại trịnh trọng dặn dò:
“Sau này cô cũng vậy, ai dám nhắm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824263/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.