Diệp Sơ Đường chống tay phải lên thành giường, chậm rãi ngồi dậy, ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ u ám tối đen, khẽ thở dài:
“Ngài cũng vậy, đêm hôm khuya khoắt còn phải vất vả một chuyến, thật không đáng.”
Sở Kỳ Viễn cẩn thận quan sát nàng mấy lần, thấy tuy sắc mặt tái nhợt nhưng tinh thần vẫn ổn, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc rơi xuống.
“Trưởng công chúa vì lo lắng cho cô, mới đặc biệt sai người mời lão phu đến. Nếu không, chuyện cô bị thương, chẳng biết đến bao giờ lão phu mới hay.” Nói tới đây, mày ông chau chặt lại, “Rốt cuộc thế nào mà lại thương nặng thành ra thế này?”
Diệp Sơ Đường lắc đầu.
“Nơi đây có Trần thái y và Tôn thái y, hai vị đã bắt mạch cho ta, cần gì phiền ngài thêm lần nữa.”
“Hừ, bọn họ thì hiểu được gì?” Sở Kỳ Viễn lập tức tỏ vẻ chán ghét.
Diệp Sơ Đường nhẹ ho một tiếng:
“Thế tử cùng quận chúa vẫn còn ở bên ngoài.”
Sở Kỳ Viễn ý thức được mình quá mức kích động, thoáng xấu hổ, vội hạ giọng xuống:
“Lão phu cũng chỉ nói thật thôi. Thủ đoạn bọn họ chỉ đến thế, nếu không lão phu cũng chẳng phải hấp tấp vội vã tới đây, phải không?”
Ông là Viện sử Thái y viện, lại là bậc cao niên nhất trong chư thái y, cho dù ngay trước mặt, lời nói cũng chẳng hề kiêng kị.
Diệp Sơ Đường ôm lấy một chiếc gối, tìm tư thế thoải mái hơn, tựa vào đầu giường.
Từ lần đầu gặp ông ba năm trước, Sở Kỳ Viễn vẫn là tính tình ấy, nàng khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824259/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.