Chiều muộn, Tô Phối Nhi vừa uống xong an thai dược, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động.
Nàng nghiêng đầu nhìn, thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Hàn lang, cuối cùng chàng cũng về —— a, gương mặt chàng sao lại thành ra thế này?” Tô Phối Nhi khẽ chau mày liễu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Sáng nay lúc đi còn yên lành, vậy mà lúc này nửa bên mặt Hàn Diêu đã sưng vù, khóe môi rỉ máu, thoạt nhìn rõ ràng là bị người đánh.
Hàn Diêu hơi nghiêng đầu, trong lòng cũng thấy nhục nhã, không muốn để nàng chạm vào.
“Không có gì, chỉ là bị lão tặc Diệp Hằng kia tát cho một bạt tai.”
Tô Phối Nhi hướng về tiểu nha hoàn làm ám hiệu: “Mau đi lấy đá và khăn tới.”
Tiểu nha hoàn vâng dạ, nhanh chóng lui xuống, còn thuận tay khép cửa lại.
Sau khi chắc chắn trong phòng không còn người ngoài, Tô Phối Nhi mới ngồi xuống bên cạnh, đau lòng hỏi:
“Hàn lang chẳng phải đến cầu ông ta giúp đỡ sao? Nếu ông ta không chịu thì thôi, sao còn phải động thủ?”
Hàn Diêu liếm vết máu nơi khóe môi, cười lạnh:
“Ông ta không muốn giúp, nhưng ta đã nói, ông ta nhất định phải giúp! Chỉ cần có thể cứu được phụ thân ra, ăn một cái bạt tai thì đã tính là gì?”
“Thật chứ?” Tô Phối Nhi vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, “Ông ta thật sự đã đáp ứng?”
Hàn Diêu hừ một tiếng.
“Không thì nàng tưởng, vì sao ta muộn thế này mới về?”
Hiện tại Hàn gia đang bị người theo dõi, hắn ra vào cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824248/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.