Tôn Lập An ngẩn ra, hồi thần rồi, giọng phức tạp khôn cùng, thì thào:
“Ngươi… vậy mà còn nhớ…”
Dĩ nhiên Diệp Sơ Đường nhớ.
Khi ấy nàng mới xuyên tới thế giới này không lâu, mọi thứ đều xa lạ, chưa kịp thích ứng với thân phận “Diệp Sơ Đường”.
Trời tuyết lớn, gió lạnh thấu xương. Nàng khoác đại sam, ôm lò sưởi, vẫn thấy rét buốt.
Lúc đó, mọi người đều tránh Diệp Tranh như tránh ôn dịch, sợ dính dáng sẽ bị liên lụy.
Ngày rời kinh, cả nhà chỉ ngồi một cỗ xe ngựa, lặng lẽ mà đi.
Vậy mà khi sắp ra khỏi thành, lại có một người chắn xe.
—— Chính là Tôn Lập An.
Diệp Sơ Đường vén rèm nhìn ra ngoài, vì Diệp Tranh đứng chặn trước nên nàng chỉ thấy mơ hồ: trên vai ông phủ đầy tuyết, đôi bàn tay đỏ ửng, tựa như đã chờ rất lâu.
Lúc đó, nàng không biết ông là ai, chỉ thấy A huynh sắc mặt lạnh lùng, cực chẳng ưa. Mẫu thân thì dịu giọng khuyên can đôi câu.
Sau này nàng ngẫm lại, trong ký ức tìm được vài mảnh vụn, mới hiểu vì sao A huynh có thái độ ấy.
Chỉ là, khi nàng hiểu ra, thì phụ mẫu và A huynh đều đã chẳng còn.
Từ Phượng Trì từng hoài nghi Tôn Lập An có dính líu đến biến cố năm ấy, nhưng Diệp Sơ Đường cảm thấy sự tình hẳn không đơn giản như vậy.
Cho nên hôm nay nàng mới cố ý đến, muốn tự mình nhìn ông một lần.
Khi đã gặp, trong lòng nàng những ngờ vực về “phản bội” cũng tan biến—một thứ trực giác khó gọi thành lời.
Một kẻ khi ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824241/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.