Trong đầu Diệp Sơ Đường nhanh chóng hiện ra toàn bộ bản đồ kinh thành, rất nhanh đã xác định vị trí ngọn núi kia.
“Ngoại thành phía nam kinh thành?”
“Đúng vậy!” Quận chúa Tẩm Dương hoàn toàn không chú ý tới việc Diệp Sơ Đường chỉ từng ở kinh thành vài tháng, lại chưa từng đi đâu xa, vậy mà có thể nói ngay ra vị trí núi Ô Lam. Nàng hăng hái tiếp tục khuyên nhủ:
“Nơi đó núi non trùng điệp, cảnh sắc hữu tình, trong đó phong cảnh núi Ô Lam là đặc biệt nhất. Vào tiết trời này, đi núi nghỉ mát là thích hợp vô cùng!”
Diệp Sơ Đường khẽ nâng mắt, quan sát nàng một lát, lại không vội đáp.
“Hôm nay dường như quận chúa không được vui, có chuyện gì phiền muộn chăng?”
Khóe môi Quận chúa Tẩm Dương thoáng cứng lại, rồi nhanh chóng nở cười như thường:
“Bổn quận chúa nào có chuyện gì phiền não? Chẳng qua cảm thấy kinh thành tẻ nhạt quá, muốn tìm nơi thanh nhàn, kiếm chút niềm vui thôi.”
Trong lòng Diệp Sơ Đường đã mơ hồ đoán ra nguyên do.
“Có phải lại bất hòa cùng Mộ Dung công tử?”
Nụ cười miễn cưỡng nơi khóe môi quận chúa rốt cuộc sụp xuống, tức thì mất hết khí thế, song vẫn cứng giọng:
“Hắn? Gần đây ta với hắn căn bản không gặp mặt, lấy đâu mà bất hòa? Người ta hiện tại bận bịu chạy trước chạy sau vì một nhà Diệp Thi Huyền kìa!”
Ngữ khí kia, ngay cả kẻ ngốc cũng nghe ra nỗi uất ức và ghen tị.
Chuyện Diệp Hằng cả nhà nửa đêm dọn đi đã truyền khắp thành. Sau khi Mộ Dung Diệp biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824233/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.