Thẩm Diên Xuyên nghe tiếng liền khựng lại, sau đó khẽ lắc đầu.
“Chỉ e hắn, còn chưa có bản lĩnh khiến trưởng công chúa động nộ, không cần.”
Liên Chu hơi kinh ngạc:
“Vậy ngài… thật không đi ạ?”
Thẩm Diên Xuyên hạ bút, ánh nến hắt lên trang giấy những hàng chữ mạnh mẽ như muốn xuyên thấu giấy mực.
Hắn dường như khẽ cười.
“Quá muộn rồi, hà tất quấy rầy.”
…
Đêm ấy, Diệp Sơ Đường và Tiểu Ngũ cùng nghỉ tại phủ trưởng công chúa.
Tiểu Ngũ tựa trong lòng nàng, rất nhanh đã ngủ say.
Diệp Sơ Đường khép mắt, một ngày mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, chẳng bao lâu cũng chìm vào mộng.
Trăng như nước, lặng lẽ tràn rót; trong viện gió đêm nhẹ thoảng, bóng cây lay động.
…
Trước mắt mịt mù trắng xóa, chẳng thấy rõ lối đi.
Chỉ nghe lá cây xào xạc, lờ mờ còn có tiếng suối chảy.
Diệp Sơ Đường đứng tại chỗ một lát, rồi men theo dòng âm thanh mà đi, dưới chân là lớp lá khô dày.
Mây núi theo gió tan ra, những gì mơ hồ che khuất dần hiện rõ.
Lên lưng chừng núi, một đình bát giác đứng lặng, trong đình có hai người đối diện, hương trà lượn lờ.
Một người quay lưng về phía nàng, dáng vóc cao thẳng, vô cùng quen thuộc.
Diệp Sơ Đường lập tức nhận ra thân phận người ấy.
— Thẩm Diên Xuyên? Hắn sao cũng ở đây?
“Chuyện trước đó, không biết Thế tử đã nghĩ thế nào rồi?”
Người ngồi đối diện Thẩm Diên Xuyên mở miệng.
Là một nam nhân, giọng nghe rất quen, chỉ vì khoảng cách hơi xa nên không rõ ràng cho lắm.
Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824226/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.