Xung quanh có người hiếu kỳ đưa mắt nhìn, ánh nhìn qua lại giữa Hàn Diêu và Diệp Sơ Đường.
— Lễ vật? Hai người này…
Diệp Sơ Đường khẽ mỉm cười:
“Thật thất lễ, hôm Hàn công tử tới thăm, ta vừa sớm đã đưa A Ngôn, A Phong cùng Tiểu Ngũ ra ngoài, chẳng kịp chào hỏi, quả thực đường đột. Còn về lễ vật ngài tặng, vẫn đặt ở chỗ Nhị thúc, ta nghe nói đều là những món hiếm có.”
Nụ cười trên môi Hàn Diêu thoáng cứng lại.
Những lời này, nghe thế nào cũng giống như hắn tặng quà không phải cho Diệp Sơ Đường, mà là cho Diệp Hằng!
Diệp Hằng cũng nghe ra điểm bất thường, vội vàng cười ha hả, giải thích:
“Thịnh tình của thế điệt, chúng ta tất nhiên đều hiểu rõ.”
Ngày đó ông ta cùng Diệp Sơ Đường vốn đã bất hòa, nàng còn chưa kịp mở hộp quà đã xoay người bỏ đi, sau đó ông ta cũng chẳng để tâm.
Ai ngờ hôm nay Diệp Sơ Đường lại đem chuyện ấy nói thẳng ra trước mặt bao người!
Trong lòng Hàn Diêu mơ hồ cảm thấy bất ổn, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lần trước ở bố trang, hắn từng bị Diệp Sơ Đường lạnh nhạt, cũng biết việc cầu thân chẳng thể thuận lợi.
Song cũng không sao, chỉ cần Diệp Hằng đồng ý là được.
Dù sao Diệp Sơ Đường hiện tại nương nhờ người khác, một nữ tử chưa quá mười bảy, phụ mẫu đều mất, mọi chuyện lớn nhỏ tất phải nghe theo Diệp Hằng.
Hắn toan nhân cơ hội, lại mở miệng:
“Đúng rồi, lần trước ta—”
“Tiểu Ngũ hẳn đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824206/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.