“Diệp Vân Phong! Ngươi không sao chứ?”
Vị trợ giáo lo lắng hỏi.
Diệp Vân Phong không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước.
Phùng Chương sải bước tiến lên, quát lớn:
“Mộ Dung Diệp! Ngươi đang làm cái gì!?”
Tiếng quát mang theo lửa giận, khiến tất cả đều run rẩy.
Mày Mộ Dung Diệp khẽ giật, khí thế ngông cuồng ban nãy rốt cuộc thu lại đôi phần.
Dù Phùng Chương chức vị không cao, nhưng sau lưng ông còn có vị Trấn Quốc tướng quân chống đỡ, hắn không dám khinh thường.
Hắn vội cười lấy lòng:
“Tư nghiệp đại nhân, thật xin lỗi, ta không nhắm chuẩn. Vốn định bắn vào bia phía sau hắn, ai ngờ con ngựa này bất chợt động, khiến ta lệch đi. Ta thề, thật sự không phải cố ý!”
Sắc mặt Phùng Chương u ám.
Mũi tên ban nãy của hắn nhằm vào ai, mọi người đều nhìn rõ.
Chỉ là nếu Mộ Dung Diệp cứng miệng không nhận, thì chẳng ai có cách xử hắn, bởi Diệp Vân Phong cũng chưa thật sự bị thương.
Huống hồ, trong Nguyệt khảo trước kia, cũng chẳng phải chưa từng có chuyện lỡ tay gây thương tích.
Phùng Chương trầm giọng mắng:
“Không nhắm chuẩn? Ngươi đâu phải hôm nay mới học kỵ xạ, sao còn có thể phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy? Công phu mấy năm nay, chẳng lẽ đều học cho chó sao!?”
Giáo trường bỗng chốc im phăng phắc.
Nụ cười giả lả trên mặt Mộ Dung Diệp cũng cứng lại.
Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa từng bị ai mắng thẳng mặt, lại còn khó nghe đến vậy.
Nhưng đây là Phùng Chương, hơn nữa hắn vốn có tật giật mình, căn bản không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824195/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.