Diệp Minh Trạch im thin thít, ngay cả Diệp Thi Huyền vốn lanh mồm lẹ miệng lúc này cũng lặng thinh, không biết nên ứng đối thế nào.
Diệp Sơ Đường thật đúng là ——
May thay nàng không ở lại lâu, ngồi một lát rồi cáo từ.
Đợi bóng dáng nàng dần đi xa, Diệp Minh Trạch mới tức tối ném mạnh chiếc gối ra ngoài.
“Ai cần nàng ta đến giả nhân giả nghĩa! Rõ ràng là cố ý nói mấy lời đó!”
Diệp Thi Huyền liếc hắn một cái:
“Được rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm loạn thêm? Nàng nói vài câu thì đã sao, mặc nàng là được.”
Diệp Minh Trạch nuốt không trôi cơn tức:
“Chỉ nói mấy câu ư? Dù sao ta cũng chẳng ở nổi cái phòng này nữa!”
Trước kia không thấy, giờ nhìn căn phòng, chỉ cảm thấy chướng mắt khắp nơi!
Môi Diệp Thi Huyền khẽ mím.
Lúc đầu nàng chỉ nghĩ Diệp Minh Trạch bị ảo giác. Nhưng chẳng hiểu sao, sau khi nghe Diệp Sơ Đường nói những lời kia, trong lòng nàng cũng thấp thỏm bất an.
“Thôi, ngươi dưỡng thương trước đi, ta sang xem nương thế nào.”
Nói rồi, nàng đứng dậy rời đi.
Diệp Minh Trạch gọi hai tiếng, song bước chân nàng không hề dừng lại.
……
Diệp Thi Huyền vừa đến phòng Cao thị, liền bị bà kéo lấy tay, vội vàng hỏi:
“Minh Trạch thế nào rồi?”
Một ngày trôi qua, những mảng ban đỏ dày đặc trên mặt Cao thị vẫn chưa tan, thậm chí đã lan xuống xương quai xanh và sau tai, có thế lan rộng thêm.
Diệp Thi Huyền lướt mắt qua khuôn mặt bà, rồi nhanh chóng dời đi.
“Minh Trạch vừa rồi đã tỉnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824162/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.