Liên Chu lách người sang bên, nhường đường:
“Diệp đại phu, mời.”
Diệp Sơ Đường khẽ gật đầu.
Nàng vốn là người giữ nguyên tắc, đã nhận bạc của người ta, tất nhiên phải tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương.
Nàng bước vào nội thất. Trước mặt Thẩm Diên Xuyên bày một ván cờ dở dang. Nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu, khẽ mỉm cười:
“Làm phiền rồi.”
Diệp Sơ Đường ngồi xuống đối diện, nụ cười ôn nhu, nhu hòa:
“Thẩm công tử khách khí, đó là bổn phận.”
protected text
Diệp Sơ Đường lại bắt mạch cho hắn.
Thẩm Diên Xuyên lặng lẽ áp chế nội tức, ánh mắt rơi lên gương mặt nàng:
“Diệp đại phu, tình hình thế nào?”
Lông mi Diệp Sơ Đường khẽ rung, nàng thu tay về, ôn giọng đáp:
“Vết thương của Thẩm công tử vốn rất nặng. Nay đã khôi phục chín phần, song nguyên khí hao tổn, cần tĩnh dưỡng điều hòa thêm. May là từ nay không cần dùng thuốc, chỉ cần tĩnh tâm nghỉ ngơi là được.”
Khóe môi Thẩm Diên Xuyên hơi cong:
“Đa tạ.”
Diệp Sơ Đường nhìn hắn, biết rõ đối phương tâm cơ mưu trí chẳng đơn giản, bèn không vòng vo nữa.
“Nói thẳng, trong vài ngày tới, nhà chúng ta sẽ rời Giang Lăng. Y quán này cũng sẽ không mở lại. Cho nên—”
Lời đuổi khách đã quá rõ ràng.
Chân mày Thẩm Diên Xuyên hơi nhướng, tựa hồ có chút bất ngờ:
“Rời đi? Không biết Diệp đại phu định đi đâu?”
Diệp Sơ Đường khẽ thở dài:
“Dạo này thị phi rối ren, phong ba chẳng biết bao giờ mới yên. Hơn nữa, chúng ta vốn chẳng phải người Giang Lăng, cân nhắc nhiều lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824140/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.