Dương thẩm luống cuống:
“Diệp… Diệp đại phu, xin lỗi nhé, ta… ta không phải có ý…”
Diệp Sơ Đường khẽ lắc đầu, ra hiệu không sao rồi ngoắc tay gọi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ lon ton chạy lại, trong tay còn cầm một con chuồn chuồn bện bằng cỏ, hớn hở dâng lên như hiến bảo:
——Đây là tự tay nàng bện được đó!
Diệp Sơ Đường giơ ngón tay cái:
“Tiểu Ngũ thật giỏi!”
Tiểu Ngũ cười tít mắt.
Nàng lấy từ túi bên người ra một nén bạc nhỏ đưa cho Tiểu Ngũ.
Cái mặt tròn tròn của tiểu oa nhi lập tức nở hoa, còn ghé lại hôn chụt lên má Diệp Sơ Đường một cái, rồi lại lon ton chạy ra ngoài.
Dương thẩm nhìn cảnh ấy, một chốc không biết nên nói gì, mãi mới khẽ thở dài:
“Tiểu Ngũ chắc chẳng còn nhớ gì chuyện trước kia nữa nhỉ? Vậy cũng tốt, cũng tốt…”
Những lời vừa rồi, trẻ con cùng tuổi hẳn đã hiểu ra ít nhiều, nếu là đứa nhỏ nhạy cảm thì chắc phải buồn khổ mãi. Nhưng Tiểu Ngũ thì như chẳng để tâm, vẫn vô tư như cũ.
Diệp Sơ Đường mỉm cười:
“Con bé còn nhỏ mà.”
Dương thẩm ngắm nàng, bất giác cảm khái.
Diệp đại phu dung mạo khí chất thanh nhã, như bước ra từ tranh, cả Giang Lăng e chẳng có người thứ hai.
Hơn thế, có thể nuôi dạy để Tiểu Ngũ vẫn giữ được tính cách hồn nhiên vui vẻ như hiện tại, quả là hiếm có.
Chỉ tiếc, một nữ tử mà phải gánh vác cả nhà, gian nan trăm bề, gặp chuyện lớn lại chẳng có nam nhân nào đứng ra đỡ lấy.
Dương thẩm không nhịn được, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824128/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.