Chuyện trước cửa nha môn ầm ĩ chẳng khác gì sấm sét, chỉ trong một ngày đã truyền khắp Giang Lăng.
Vốn dĩ vụ án này đã thu hút sự chú ý cực lớn, giờ lại dính dáng đến việc huynh đệ Tào gia nghi kỵ tương tàn, càng khiến lòng hiếu kỳ và tính thích chuyện thị phi của dân chúng bùng lên dữ dội.
Ngày hôm sau, hai huynh đệ Diệp Cảnh Ngôn, Diệp Vân Phong vẫn theo thường lệ tới thư viện.
Vừa tới cửa, lập tức đã nhận về vô số ánh mắt khác nhau.
Nhất là nhìn về phía Diệp Vân Phong thì càng nhiều.
Hắn tính khí cởi mở, chẳng mấy để tâm. Còn Diệp Cảnh Ngôn thì như mọi khi, trầm lặng nội liễm, thần sắc không chút biến đổi.
Tựa như những ồn ào ngoài kia chẳng thể dao động nửa phần tâm trí của họ.
Hai huynh đệ chỉ kém nhau một tuổi, mà thư viện lại nhỏ, số học trò không nhiều, cho nên cả hai học chung một lớp.
Họ dường như hoàn toàn không nhận ra những ánh mắt dò xét chung quanh, một trước một sau ngồi xuống.
Bấy giờ, có một thiếu niên bị mấy người đẩy ra phía trước, môi mấp máy mãi nhưng chẳng thốt thành lời.
Rốt cuộc là Diệp Vân Phong mất kiên nhẫn trước:
“Có gì thì nói phắt đi.”
Thiếu niên kia nghe vậy mới rụt rè mở miệng:
“Cái đó… Diệp Vân Phong, cái chết của Tào Thành Vũ… thật sự chẳng liên quan gì đến ngươi chứ?”
Diệp Vân Phong vốn đã liệu trước bọn họ sẽ hỏi, liền cười khẩy:
“Ngươi nghĩ sao? Nếu thật sự do ta giết, thì giờ này ta còn ngồi ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.