Khi Diệp Sơ Đường bước ra, trời vừa chạng vạng. Trong viện, phần dược thảo cuối cùng đã được Diệp Cảnh Ngôn thu dọn gọn gàng, từ nhà bếp truyền ra mùi thơm phưng phức, thấp thoáng có thể thấy Diệp Vân Phong đang điên cuồng múa chiếc xẻng nấu nướng.
Diệp Sơ Đường khẽ tặc lưỡi.
Diệp Cảnh Ngôn từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng để nàng lo lắng; chỉ có tiểu tử Diệp Vân Phong thường xuyên gây họa bên ngoài, nhưng mỗi lần chưa kịp khiến nàng tức giận, hắn đã ra sức siêng năng, khiến nàng như đấm vào bông, chẳng biết trách thế nào.
Huống chi hắn còn nấu ăn vô cùng khéo léo, càng làm cho nàng chẳng thể nổi giận được.
Chị em bốn người ngồi quây quần dùng cơm tối. Diệp Vân Phong dè dặt nhìn nàng:
“A tỷ, tỷ không giận ta nữa chứ?”
Diệp Sơ Đường nhìn mâm cơm hôm nay phong phú khác thường, trong lòng thầm nghĩ —— đứa nhỏ này nuôi cũng đáng.
Hồi ban đầu, nàng chẳng biết nấu nướng, dắt ba đứa nhỏ trải qua một đoạn ngày tháng cơ cực khó nhọc chẳng muốn nhớ lại.
Nàng vốn không có thiên phú trong việc bếp núc, mấy năm trôi qua cũng chẳng tiến bộ chút nào, về sau là lão Tứ chủ động tiếp quản việc bếp núc, cả nhà mới có được bữa cơm tươm tất.
“Ta vốn chẳng giận.” Nàng vừa nói vừa gắp thức ăn bỏ vào bát tiểu oa nhi bên cạnh, tránh cho cánh tay ngắn nhỏ kia với chẳng tới, “Chỉ thấy phiền mà thôi.”
Tào gia vốn khó đối phó, nếu không, nàng cũng chẳng định thân chinh sang cửa xin lỗi.
Nói đến phiền phức…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824104/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.