Tháng ba xuân về, cỏ biếc oanh ca.
Diệp Sơ Đường vừa đem dược thảo trong viện trải ra hong nắng, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
“Có ai không?”
Nàng tiện tay phủi nhẹ tà áo, chờ hương dược thảo cay nồng tản bớt mới thong thả bước ra mở cửa.
“Đến đây.”
Liên Chu đang sốt ruột chờ đợi, vừa trông thấy bóng dáng thiếu nữ sau cánh cửa, liền sững người.
Thiếu nữ thoạt nhìn độ mười bảy mười tám, thân khoác xiêm áo màu nhạt, trên vạt áo thêu nhành hải đường, tôn lên vóc dáng mảnh mai. Mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn sơ vấn gọn.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mày cong tựa dãy núi xa, làn da lại trắng mịn, so với tuyết còn hơn đôi phần.
Đặc biệt nhất chính là đôi mắt đen láy trong veo, sáng tỏ như nước ngọc, thuần khiết đến cực điểm.
Chỉ khẽ đứng nơi đó, nàng đã tựa như nhành hải đường nở giữa xuân thì, chưa từng dầm mưa trải tuyết, khiến người đối diện bất giác hạ thấp cả giọng nói.
Liên Chu hoàn hồn, chắp tay hành lễ, bày tỏ ý định:
“Xin chào, ta muốn tìm đại phu của y quán.”
Diệp Sơ Đường khẽ gật đầu:
“Chính là ta.”
Liên Chu càng thêm kinh ngạc, chau mày lo lắng ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Hắn cùng chủ tử rong ruổi đến đây, bệnh tình chủ tử lại thêm nặng, vốn định tìm đại phu chữa trị. Ai ngờ người bước ra lại là một nữ tử trẻ tuổi đến vậy.
Hắn xoay người đến trước xe ngựa, thấp giọng thưa:
“Chủ tử, thuộc hạ đi tìm xem còn y quán nào khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4742055/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.