Quý Tiểu Nhiễm đã chịu đựng sự kích động muốn đá Sở Hân Luật đến chết trong lòng, cô người, đổ mì ra khỏi nồi, đem đến bên cạnh Sở Hân Luật, đặt xuống, lạnh lùng nói:
“Xong rồi, anh ăn đi, tôi đi nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, định rời đi.
“Dừng lại!” Sở Hân Luật mở miệng, gọi cô lại.
Quý Tiểu Nhiễm dừng bước, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó quay người lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi cho cô đi chưa?” Không khí yên lặng bị âm thanh thờ ơ kia làm đông cứng như băng.
Quý Tiểu Nhiễm sững người, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, cô tiện tay kéo ghế ngồi xuống, nhìn anh ta.
Sở Hân Luật cầm nĩa bắt đầu ăn mì, Quý Tiểu Nhiễm vô ý nhìn, cúi đầu, lặng lẽ xoa xoa cổ tay đau nhức vừa mới bị xô ngã.
Trên tay vẫn còn quấn băng gạc, vết thương bị Trần Nhược Y chắn chân vấp té hôm nay. Do làm vỡ bát, bị cắt trúng tay, cô không xử lý sạch sẽ chỉ lấy băng gạc bọc lại một chút.
Sở Hân Luật chỉ cắn một miếng, sau đó dừng lại, cau mày hỏi:
“Khả năng nấu nướng của cô là học từ phế vật, dùng để nấu cho chó ăn sao?”
“Anh…” Quý Tiểu Nhiễm không thể nói nên lời.
Khả năng nấu nướng của cô, Thiên Hàn ca ca vẫn luôn khen ngợi không ngớt, chỉ khi đến chỗ Sở Hân Luật kia, thì thành cho chó ăn, muốn mắng người sao!
Cô nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không phục, lạnh lùng nói:
“Ồ, đúng vậy ah, là cho chó ăn, anh cũng ăn một miếng rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-bao-boi-the-toi-tong-tai/1794612/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.