Chương trước
Chương sau
Sở Hân Luật từ trên xe bước xuống, chủ động tiến đến tay lái phụ, mở cửa xe, trong xe một người phụ nữ trẻ cao gầy, gợi cảm, xinh đẹp bước xuống.
Mọi người đều biết họ, nhao nhao cúi đầu:
“Thiếu gia, Trần tiểu thư.”
Quý Tiểu Nhiễm cũng cúi đầu làm theo, nhìn vị Trần tiểu thư kia cô chợt nhớ tới vườn hoa lúc xế chiều hôm nay. Người hầu gái kia nói, đám hoa đó là của Trần tiểu thư, chẳng lẽ đây chính là cô Trần tiểu thư đó?
Quý Tiểu Nhiễm khẽ nhìn trộm, Trần tiểu thư đó đang ôm cánh tay của Sở Hân Luật, một đôi tuấn nam mỹ nữ, nhìn rất đẹp mắt, tựa như trời sinh một cặp vậy.
Mà lúc này, ánh mắt của Sở Hân Luật kia cũng đang nhìn về phía Trần tiểu thư, ánh mắt vô cùng dịu dàng, có chút mềm mại như mặt hồ trong veo, thật là ưu nhã, tuyệt mỹ.
Mà Trần tiểu thư kia cũng mắc cỡ đến đỏ mặt, hơi hơi tựa đầu vào ngực người kia, đem toàn thân dựa vào anh ta, trông rất thân mật.
Hóa ra trên đời này không có cái gọi là ác ma, nó chỉ phụ thuộc vào người mà anh ta đang đối mặt là ai mà thôi.
Loading...
Cô hầu gái lúc chiều tiến đến trước mặt Quý Tiểu Nhiễm, nói:
“Trần tiểu thư đang ở đây, cô nhất định chết chắc. Tất cả đều do lỗi của cô, đừng làm liên lụy đến chúng tôi.”
Quý Tiểu Nhiễm có chút bối rối, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất rõ ràng là cô tự mình làm hư đám hoa kia mà.
Trong lòng đột nhiên có chút hồi hộp không thể giải thích được, nhưng ngẫm lại kỹ một chút, mới vỡ lẽ. Hư thì cũng đã hư rồi, hồi hộp cũng không giải quyết được gì. Cho nên cô liền bình tĩnh trở lại, chuẩn bị tâm lý.
Sở Hân Luật nhìn qua chỗ cô, Quý Tiểu Nhiễm lập tức cúi đầu xuống.
Cô cứ nghĩ Sở Hân Luật coi mình thành không khí đi, nhưng không ngờ, lúc anh nhìn đến chỗ cô, thì ánh mắt liền dừng lại.
Trần tiểu thư kéo kéo anh, có vẻ nghi ngờ, hỏi:
“Luật, anh sao vậy?”
Sở Hân Luật không trả lời, ánh mắt vẫn để trên người Quý Tiểu Nhiễm.
Cảm nhận được không khí quái dị trên đỉnh đầu, ngay lập tức da đầu Quý Tiểu Nhiễm liền cảm thấy tê dại, trái tim cũng bắt đầu đập loạn nhịp.
Bên tai cô truyền đến âm thanh lãnh khốc của người kia:
“Làm người hầu nhà họ Sở, sao lại bẩn thỉu như vậy, muốn làm mất mặt ai?”
Ngữ điệu dị thường, sắc bén, trong lòng Quý Tiểu Nhiễm giật mình, cúi đầu nhìn quần áo mình. Hôm nay cô phải làm việc cả ngày, buổi chiều còn bị ngã trong vườn hoa, trong đó đất bùn lại ẩm ướt, trên người cô cũng bị bẩn.
Định thay một bộ quần áo khác, nhưng căn bản không ai để ý đến mình, cho nên Quý Tiểu Nhiễm chỉ có thể nhanh chóng phủi phủi qua một chút rồi mặc tiếp.
Người cô bây giờ cũng không phải quá bẩn. Nhưng so với những người kia ăn mặc chỉnh tề, thì cũng xem như cô là người tệ hại nhất.
Quý Tiểu Nhiễm một mực cúi đầu, có chút khẩn trương, cắn môi, không nói gì.
Trần tiểu thư đứng một bên, lại mở miệng nói:
“Được rồi, Luật, đừng lãng phí thời gian với một cô hầu. Nếu cảm thấy cô ta làm mất mặt, thì đem sa thải là được rồi.”
Quý Tiểu Nhiễm nghe được câu này, trong lòng bỗng nhiên dấy lên tia hy vọng.
Nếu Sở Hân Luật sa thải cô ngay tại chỗ, cô có thể lập tức rời đi.
Thế nhưng giây tiếp theo vẫn là thất vọng, Sở Hân Luật nói:
“Chúng ta vào trong.”
Anh không muốn tiếp tục lãng phí sức lực trên người Quý Tiểu Nhiễm.
Từng người hầu bước theo sau, bắt đầu hầu hạ hai người họ.
Sở Hân Luật nói với người quản đốc:
“Cho cô ta thay bộ đồ khác, đừng để mặc bộ đó nữa, làm mất mặt tôi.”
Lưu Mẫn run rẩy gật đầu:
“Dạ, lập tức sẽ cho cô ấy thay quần áo.”
Trần Nhược Y nhíu nhíu mày, lầm bầm:
“Luật, sao anh lại để bụng chuyện của một cô hầu như vậy? Chẳng lẽ… cô ấy là người…”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Không reup dưới mọi hình thức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.