Năm tôi năm tuổi, mẹlớn qua đời, thầy lang nói, mẹ lớn mắc bệnh hen suyễn. Ngày đám tang,chị Tấm mặc áo trắng ngồi trước quan tài cúi đầu rơi lệ, mẹ tôi cũngkhóc, đến cả người cha nghiêm nghị của tôi cũng len lén lau nước mắt.Chỉ có tôi là không khóc. Tôi không hiểu, mẹ nói người chết đi sẽ trởthành ngôi sao trên trời, mẹ lớn cũng sẽ trở thành ngôi sao xinh đẹp,tại sao mọi người đều buồn như vậy?
Cả ngày hôm nay chị Tấm chưa ăn gì, buổi chiều, mẹ bảo tôi mang bánh nếp cho chị ấy. Chị Tấm thích nhất là ăn bánh nếp.
- Tránh ra, không cần mày lo
Chị Tấm hất tay tôi rồi vụt chạy ra ngoài. Tôi chạy theo, nhưng ra đến đầungõ thì chẳng thấy chị ấy đâu. Tôi đành lủi thủi đi về.
- Nhìn kìa, là con gái của thiếp nhà quan huyện lệnh
- Ây dà, thiếp thất chi? vợ cả chết rồi, sau này người ta sẽ là vợ lớn.
- Đúng vậy đúng vậy, biết đâu chừng là bà ta hại chết vợ cả rồi leo lên làm chánh.
- Đâu có, ngày tang tôi thấy bà ta khóc rất thê thảm mà..
- Là nước mắt cá sấu cho người đời xem thôi, bà ta vui còn không kịp nữa là..
Mẹ tôi mới không thèm giả dối, rõ ràng người đã khóc đến nỗi mắt còn sưng hết cả lên, tại sao mọi người lại nói mẹ tôi như vậy.
Cả buổi chiều hôm đó Tấm vẫn không quay lại, cha mẹ cùng người làm đi tìmkhắp nơi nhưng không thấy. Chiều tối, trời đổ mưa lớn, cha bế chị Tấm về trong màn mưa ấy.
Chị Tấm bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cam-nghiet-duyen-truyen/88107/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.