Không ngoài dự đoán, Khánh đã nhanh chóng hạ gục đội quân ô hợp của Bình Nguyên vương dễ dàng, chẳng mấy chốc đại quân đã về tới kinh thành. Cám ra tận cửa Tử Cấm Thành đón hắn. Khánh có xạm đen đi một chút còn thì hầu như không khác gì cả.
- Nhớ trẫm không? – Khánh đặt nàng ngồi trước trên ngựa, ghé tai thì thầm.
- … – Cám đỏ bừng mặt quay đi, không nghĩ trước ba quân mà hắn dám thản nhiên nói như vậy.
Ánh mắt nàng vừa chuyển sang bên cạnh thì thấy một người đi bộ phía xa xa, tay bị cùm. Cám ngờ ngợ nhìn người đó, cảm thấy rất quen, giống như đã gặp ở đâu. Nghĩ mãi thì mới nhớ ra, đó là một trong những tùy tùng đi theo Khánh ngày hắn gặp nàng lần đầu tiên.
- Tên kia không phải là thị vệ thân cận của Bệ hạ sao? Sao lại bị cùm thế kia?
- Y đã phản bội trẫm, theo Xảo. – Hắn liếc mắt, thờ ơ nói một câu.
Nhưng sau đó mấy ngày Cám đã ngạc nhiên tột cùng khi vô tình gặp lại, thấy tên đó đã được phục chức như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
- Trẫm không phải người hẹp hòi, y giỏi thì trẫm giữ lại, hi vọng y đã học được một bài học thích đáng. – Khánh trả lời khi nàng thắc mắc.
Cám không hỏi nữa, chỉ có đôi mắt bỗng hiện lên chút suy tư.
- Nghĩ gì đó? – Khánh ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng hỏi.
- Thiếp vẫn còn cảm thấy rất vui mừng vì Bệ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cam-dang-sau-mot-co-tich/2071033/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.