Sáng sớm hôm sau, Khánh từ biệt lên đường còn bà Mão và Cám theo Phan Bình về kinh thành, mất hai ngày đi xe ngựa liên tục.
- Phan tướng quân, hiện tại Đức Vua có ở trong cung không? – Cám rụt rè gợi chuyện.
- Có chứ, Đức Vua không ở trong cung thì ở đâu? – Bình cố bật cười, làmra vẻ đương nhiên, giống như nàng vừa hỏi một điều gì đó rất ngu ngốc. Y khẽ nhẩm tính, cùng lắm thì người đó sẽ hồi cung sau y chỉ một ngàythôi, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Cám nhíu mày,tuy nàng không phải người tự kiêu tự đại quá mức nhưng quả thật nàngkhông muốn chạm mặt Đức vua, âu cũng là “cẩn tắc vô ưu”, không nên tựđẩy bản thân vào vòng nguy hiểm.
- Vậy thông thường, có dễ gặp Đức Vua không?
- Cô có biết có những cung phi cả đời còn không được gặp mặt Đức Vuakhông? – Y nghiêm mặt. – Đức vua đâu phải là người ai muốn gặp là gặp.
- Thế thì tốt. – Cám thở phào, thái độ nhẹ nhõm không che giấu của nàng làm Phan Bình suýt ngã ngựa.
Kinh thành không hổ là nơi địa linh nhân kiệt, tinh hoa hội tụ của cả ĐạiViệt. Cám xin với Phan Bình xuống đi bộ, len lỏi qua các khu phố, vàocác khu chợ tấp nập. Nàng không tránh được thói quen nghề nghiệp, đi tới đâu cũng để ý những mặt hàng đẹp đẽ, tiện dụng, trong bụng thầm tínhtoán khi nào về sẽ phải mua ít đồ về bán thêm. Ngay cả vải vóc, ở Kinhthành cũng có những mặt hàng lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cam-dang-sau-mot-co-tich/2071026/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.