Trên đường về cung, Tấm hạnh phúc lâng lâng, vẫn chưa tin được vào sự thật rằng giờ đây nàng đã là Đỗ tiệp dư, đứng trên muôn người. Nàngkhông còn là con Tấm mồ côi nghèo khổ suốt ngày phải lăn lộn tiết kiệmtừng đồng như ngày xưa nữa. Tất nhiên lẫn trong niềm hạnh phúc đó hìnhảnh lam lũ của bà Mão và Cám có đôi chút làm nàng chạnh lòng nhưng gạtđi nhanh chóng. Xét cho cùng bà Mão không có máu mủ gì với nàng, còn Cám xinh đẹp, sắc sảo như vậy, sau này nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt.Tấm tin rằng hai lượng vàng nàng để lại và tương lai cố gắng hỗ trợ chút vật chất trong mức nàng có thể là đủ để báo đáp những gì hai mẹ con đãđối xử với nàng suốt thời gian qua.
Ngay sau khitiến cung, tắm rửa thay đồ, Tấm được đưa tới ngự thư phòng bái kiến ĐứcVua. Khi nàng bước vào thì Người đứng quay lưng lại nên nàng không nhìnthấy mặt, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, dù từ sau lưng vẫn toát ra sựuy nghiêm, mạnh mẽ. Phan Bình khom người nói:
- Bẩm Hoàng thượng, Đỗ tiệp dư đã tới.
Tấm quỳ xuống, trong lòng sợ hãi đến nỗi không thể mở miệng, đành cúi đầu làm thinh.
- Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi, ta muốn nói chuyện với Đỗ tiệp dư.
Bình cúi người chào rồi quay ra. Tấm vẫn không nhúc nhích. Đức vua khẽ hắnggiọng, quay lại nhìn nàng, nhưng gần như ngay lập tức, nụ cười lẫn ánhmắt vui vẻ đều biến mất, đôi mày nhíu lại, ánh mắt dò xét pha lẫn khóhiểu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-cam-dang-sau-mot-co-tich/2071024/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.