Tôi ngủ rất lâu.
Giấc ngủ này vô cùng sâu, là giấc ngủ yên ổn nhất trong mười năm qua.
Khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.
Tôi chợt nhớ ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Qua đêm nay, tôi sẽ rời đi.
Nhưng Cố Tri Nhàn lại không ở trong phòng.
Tôi không có điện thoại của anh, ở nhà đợi anh một tiếng, trời tối đen mà anh vẫn chưa về.
Nhà của anh ở một tiểu khu cũ, bên cạnh là phố thương mại, có hai đến ba khách sạn mở hai bên, còn lại đều là tiệm rửa chân và mát xa, có những người phụ nữ trang điểm đậm ngồi sau rèm cửa.
Con đường này rất tối, không sáng bằng những nơi khác, kèm theo tiếng ồn ào như có như không, tôi đi vào sâu trong đường phố.
Đột nhiên thấy Cố Tri Nhàn đánh nhau với mấy thiếu niên quỷ quái.
Nói chính xác hơn là anh đang bị đánh.
Đối phương ỷ người đông thế mạnh, xô đẩy, nhục mạ, đ.ấ.m đánh, quá đáng hơn là còn có người nhảy lên đạp anh.
Tôi thấy có một tên côn đồ không biết nhặt được một chai bia ở đâu, vung lên định đánh vào đầu anh.
Trong lòng tôi tức giận vô cùng, gào lên rồi tiến tới chắn trước mặt anh, đỡ thay anh.
Cái đập này khiến tôi vỡ đầu chảy máu, mấy nhóc côn đồ chưa lớn tuổi nhất thời ngẩn người.
Máu tươi chảy xuống theo mặt tôi, tôi ôm đầu, cố gắng lấy uy nghiêm của người trưởng thành ra: “Tôi là dì nhỏ của Cố Tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740114/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.