Không biết đi bao lâu, Cố Tri Nhàn chậm rãi mở miệng: “Dì à, dì định đi theo tôi tới khi nào? Tôi báo cảnh sát đấy nhé.”
“Đợi tới lúc anh không muốn c.h.ế.t nữa.”
Vẻ mặt tôi kiên định: “Em muốn đợi ở đây ba ngày.”
Cố Tri Nhàn im lặng vài giây, không biết tại sao đột nhiên bật cười, dừng bước chờ tôi đi tới bên cạnh anh.
Ánh sáng xanh của mặt trăng rơi trên đỉnh đầu anh, khiến khuôn mặt của anh có chút cảm giác hiu quạnh vỡ nát: “Không phải cô nói, cô là vợ tương lai của tôi à?”
Anh tin hả?
Hai mắt tôi sáng ngời: “Đúng!”
Anh nhàn nhạt nở nụ cười: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, cô thích cái gì ở tôi không?”
Trong giọng nói lộ ra vẻ châm chọc, lại mơ hồ xen lẫn chút hy vọng khó có thể thấy được.
Trải qua quãng thời gian dài bị ba mẹ bỏ mặc và chán ghét mà vứt bỏ, điều đó khiến anh không tin rằng sẽ có người thích kiểu người như anh.
Lồng n.g.ự.c giống như bị gì đó hơi đau nhói, tôi nhìn anh: “Anh của tương lai ấy à, sẽ kéo cún con sắp ngã xuống vũng nước vào lòng để tránh mưa; sẽ nhịn ăn nhịn xài một tháng tiền lương để chữa bệnh cho nó; cũng sẽ mua cả xe đậu cho bà lão trong trời mưa.
Rõ ràng khi còn bé bản thân anh bị chìm trong nước, vì thế liên tục gặp ác mộng, nhưng nhìn thấy người vô tình rơi xuống nước, anh vẫn sẽ không chút nghĩ ngợi nhảy xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-tu-tuong-lai/3740107/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.