Tôi rón rén đi tới cửa, đem lỗ tai áp vào trên cửa, không có biết rõ ràng người đến là ai, tôi không dám đơn giản mở cửa. An ninh thị trấn nhỏ cũng không tệ lắm, nhưng ai có thể cam đoan hoàn toàn.
Căn phòng hơi cũ, tiếng gõ cử van toàn căn phòng, tim gan phèo phổi tôi cũng thót lên tới tận cổ họng, gần hết năm, chẳng lẽ lại đụng phải cướp bóc?
Tôi thận trọng cầm lấy chốt cửa, cánh cửa này cũng không chắc chắn.
Tôi trấn định lại trái tim đang run rẩy, thị trấn nhỏ này, ngoại trừ Lâm Mục biết tôi trở về, không có người nào khác, chẳng lẽ là anh? Nhưng là trong lòng lại lập tức hủy bỏ đáp án này.
Lúc này, anh phải ở nhà cùng vợ trông con, làm sao còn có thời gian tới xem tình nhân cũ, luyến tiếc hai đồng tiền hạt dưa, tôi không có tin anh có thể đi tới thăm tôi.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, thanh âm quen thuộc truyền đến, “Điền Mật, là tôi.”
Trong chớp mắt nghe được thanh âm của anh, tôi có cảm giác mình có chút ù tai, đại khái là tưởng niệm nhiều quá đến mức nghe thấy!
đến khi thanh âm truyền đến lần nữa, “Điền Mật, tôi là Lâm Mục, mở cửa.”
thật đúng là anh.
Anh không phải làm bộ không biết tôi sao? Không phải khách nhiều lắm, không nhớ rõ ra, hiện tại lại đến làm gì.
Việc anh có thể chuẩn xác tìm được phòng của tôi, tôi không có chút kinh ngạc nào, thị trấn nhỏ như vậy, muốn tìm ra được khách sạn nào có tên Điền Mật mướn phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-qua-khu-cua-toi/62532/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.