Năm này, chính phủ Đức ra chính sách có lợi cho du học sinh ở nước này, ngay khi chính sách bắt đầu được thi hành, Dư Dương lại lựa chọn về nước phát triển. Cái cách nghĩ này ở trong đầu Dư Dương thật lâu, trước đó cũng cùng người trong nhà thương lượng thật lâu, chỉ là trước khi quyết định đi mới nói với Chu Khải.
Buổi tối hai người sóng vai nằm, Chu Khải từ từ nhắm hai mắt đang buồn ngủ, thình lình nghe Dư Dương nói: “Chờ hết năm nay anh kết thúc hợp đồng. Em muốn cùng anh trở về. Bố mẹ em rất muốn gặp anh, anh có muốn không?”.
“Em nói thật?”.
Chu Khải một phát tỉnh, hắn không phải không nghĩ tới tương lai, chỉ là không nghĩ tới lần này Dư Dương kiên quyết như thế. Mấy học sinh học chung cùng Dư Dương sau khi tốt nghiệp đều ở đây tìm được công việc không tệ, Chu Khải cảm thấy mình thật đã đối xử không tốt với vợ, nghiêng người ôm lấy liên tục nói: “… Đồng ý đồng ý! Anh vô cùng đồng ý.”.
Kỳ thực, trong khoảng thời gian sinh sống ở Duisburg này, cha mẹ Dư Dương nhiều cũng biết về Chu Khải. Có một lần Dư Dương ở trong phòng video call với người nhà, mẹ cậu nghe được thanh âm Chu Khải nói bên ngoài.
Chu Khải nói vài tiếng không nghe thấy trả lời, liền đá văng cửa hỏi: “Thỏ con, vẽ vời cái gì đấy? Nhanh ra ăn cơm.”
Dư Dương tháo một bên tai phone, ngoảnh đầu co quắp nhỏ giọng oán giận: “… Đang nói chuyện với mẹ!”.
Chu Khải sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-biet-nordrhein-westfalen/2423788/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.